Chương 19: Không thể thiếu người

Ngày hôm đó, theo sát phía sau nhóm thế gia công tử, may mắn nhìn thấy từ trước đến giờ ôn nhã cao quý Thái tử điện hạ, trên mặt lúc xanh lúc trắng, cực kỳ khó coi.

"Thực sự xin lỗi, Thái tử điện hạ." Thẩm Thanh Trác giơ tay che miệng, ngữ khí hơi ngậm xin lỗi nói, "Thần, vựng mã (1)."

(1): Vựng mã: dạ dày không tốt, bị nôn.

Ý tứ, mặc dù ta thật sự khiến ngươi một thân bị dơ, nhưng đó cũng là do ngươi tự tìm.

"Ngươi ——" Tiêu Dật Thần tức giận đến nghẹn lời, thấy ngày càng nhiều người đến bãi săn ngoại vi, chỉ có thể mặt tối sầm lại phẩy tay áo bỏ đi.

Lúc này, Bùi Ngôn Hề từ trên ngựa nhảy xuống, đi tới trước mặt Thẩm công tử, ngữ khí quan tâm nói: "Ngươi không sao chứ?"

Tiêu Thận lập tức cảnh giác mà một tay nắm lấy tiên sinh, trong ánh mắt toát ra nồng đậm cảm giác bài xích.

Thẩm Thanh Trác vỗ nhẹ tay hắn, rồi lễ phép nở nụ cười với Bùi Thiếu Phó: "Đa tạ thiếu phó quan tâm, cũng không cần lo lắng."

Bùi Ngôn Hề liếc mắt nhìn Thái tử điện hạ nổi giận đùng đùng, sau đó mịt mờ nhắc nhở: "Tam công tử, Thái tử điện hạ là người có thù oán."

"Quần áo không bằng mới, người không như cũ." Thẩm Thanh Trác nhẹ nhàng trả lời, "Thanh Trác cũng như vậy."

Bùi Ngôn Hề không nói thêm nữa, chắp tay cáo từ, bước nhanh đuổi kịp Thái tử điện hạ.

"Tiên sinh." Tiêu Thận xoay người, dùng thân thể của chính mình chắn tầm mắt của tiên sinh, "Người đi xa quá rồi."

Thẩm Thanh Trác bấm tay gảy một chút trán của hắn, "Ngươi đối với Bùi Thiếu Phó có cảm giác thù địch quá rõ ràng."

Tiêu Thận theo bản năng phản bác: "Ta không có mà!"

Thẩm Thanh Trác cười khẽ: "Miệng ngỏng lên đến độ có thể treo lọ dầu, mà còn nói không có?"

Tiêu Thận cúi mặt, giảm thấp giọng nói: "Hắn từng khiến cho người không muốn ta đó."

Thẩm Thanh Trác hồi tưởng lại mấy năm trước, Bùi Thiếu Phó cố ý đi Tễ Nguyệt Các khuyên hắn buông tay, lại không cẩn thận bị tiểu đồ đệ tóm gọn.

Hắn hơi nhíu mày: "Thù dai như vậy, thế ngươi có thù oán với tiên sinh không hả?"

Dù sao khi hắn xuyên qua, nguyên chủ cũng đã giằng co mấy tháng, dựa theo tính cách thù oán của tiểu đồ đệ...

"Tại sao?" Lông mày Tiêu Thận nhăn lại, tức giận cất cao giọng nói, "Người khác là người khác, tiên sinh là tiên sinh, không thể so sánh được!"

"Được rồi, là tiên sinh sai rồi." Thẩm Thanh Trác sợ đưa tới sự chú ý của người khác, làm ra vẻ nhu nhược, "Ai nha, đầu vẫn là tốt hơn..."

Thiếu niên quả nhiên bị lừa, đầy mặt sốt sắng đỡ lấy hắn, thử dò xét nói: "A, hay là ta ôm tiên sinh vào?"

Thẩm Thanh Trác: "Vậy cũng không cần..."

- --

Lần này, cuộc săn bắn kéo dài ba ngày. Mọi người đến bãi săn, vào lều trại tạm thời đã được chuẩn bị sẵn và sửa sang lại, chờ đợi ngày kế tiếp để tham gia cuộc thi săn bắn.

Đại Ung hoàng thất luôn coi trọng kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung, mùa xuân săn bắn xưa nay là cơ hội để hoàng đế khảo sát các hoàng tử và vương tôn có đạt yêu cầu hay không. Đồng thời, hoàng đế cũng sẽ thông qua cuộc săn bắn để đánh giá năng lực của các tướng sĩ, từ đó quyết định nâng lên hoặc bãi miễn, tất cả đều do ý nghĩ của Quang Hi Đế.

Vì vậy, tất cả mọi người tham dự săn bắn đều dốc toàn lực, chuẩn bị để thể hiện năng lực trước mặt Quang Hi Đế.

Sáng sớm hôm sau, khi trời vẫn chưa sáng, các thí sinh săn bắn đã ra khỏi lều trại. Họ phân chia thành hai bên, bao vây quanh Quang Hi Đế, bắt đầu cuộc chiến đuổi theo thú hoang.

Năm ngoái, trong cuộc săn bắn mùa thu, tam hoàng tử đã dùng một con hồ ly trắng như tuyết để thắng thế, đạt vị trí đầu tiên. Năm nay, Thái tử điện hạ vừa bắt đầu đã tập trung vào việc săn bắn, thề rằng sẽ giành lại vị trí đầu tiên.

Nhóm thế gia công tử và các tướng sĩ cũng theo sát Thái tử điện hạ. Mỗi khi Thái tử bắn trúng một con thú hoang, tiếng khen ngợi lại vang lên, và các thị vệ chuyên trách sẽ đem các con thú đã bắn được về trưng bày tại chủ doanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!