Thầy trò hai người đã đạt được sự hiểu biết chung, lúc này Tiêu Thận mới bày bàn cờ ra.
Tiên sinh cầm quân cờ trắng, đồ đệ cầm quân cờ đen, hai người ngồi đối diện nhau, ánh đèn sáng rực hắt lên mặt bàn cờ.
Thẩm Thanh Trác đã từng qua nhiều kỳ thi về cờ vây, cả đàn và họa đều có kiến thức cơ bản, trong đó đánh cờ tuy không dám nói là bậc thầy, nhưng cũng có thể coi là có trình độ cao.
Cờ vây có vẻ đơn giản, nhưng lại bao gồm nhiều tình huống và biến hóa phức tạp. Nó không chỉ thử thách trí nhớ, khả năng phán đoán, sự chú ý, mà còn đòi hỏi phải nắm bắt toàn cục và áp dụng chiến lược linh hoạt.
"Ba thước chi cuộc hề vi chiến đấu tràng, trần tập hợp sĩ tốt hề lưỡng địch tương đương, ngốc giả vô công hề người yếu trước tiên vong. " (1) [6]
(1) Trong cuộc chiến ba thước, tập hợp các quân sĩ tốt nhất từ hai phe lại. Kẻ ngốc nghếch không tài không nghệ sẽ là người đầu tiên bại. (Ẩn dụ: Trong 1 trận chiến khốc liệt, kẻ yếu là kẻ sớm thất bại, chịu khó khăn.)
Trận cờ như một trận chiến, Thẩm Thanh Trác coi việc chơi cờ như việc quân, dạy cho đồ đệ tấn công và phòng thủ trên bàn cờ.
Tiêu Thận cũng bộc lộ tài năng xuất chúng trong cờ vây, học một biết mười, hiểu rõ đạo lý, chỉ cần có thời gian, thắng tiên sinh cũng không phải là chuyện khó.
Chỉ là hiện tại, rõ ràng là còn thiếu một chút.
"Tiểu Thất, ngươi nên nhận thua đi." Thẩm Thanh Trác chống cằm, lười biếng nói, "Xem ra, tối nay ngươi sẽ không thể sưởi ấm chăn cho tiên sinh đâu."
Tiêu Thận giữ quân cờ đen trên bàn, chậm chạp không chịu hạ xuống, nghe vậy nhíu mày, môi mỏng hơi nhếch lên, rõ ràng không muốn dễ dàng nhận thua.
"Thắng thua là chuyện bình thường của binh gia, đừng để tâm đến nhất thời thắng thua." Thẩm Thanh Trác nghiêm túc nói, "Ngươi phải học được cách dừng lại đúng lúc để không gây hại."
Tiêu Thận ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định đáp: "Vậy thì tái chiến một trận."
Thẩm Thanh Trác nhíu mày: "Tái chiến, ngươi có thể thắng được ta sao?"
Tiêu Thận lật đổ ván cờ, cúi đầu trả lời: "Không thử thì làm sao biết kết quả?"
"Được." Thẩm Thanh Trác có hứng thú, không ngại tính tình của tiểu đồ đệ khi thắng khi thua, cũng không cảm thấy phiền hà.
Quân cờ đen vừa hạ xuống, phát ra tiếng "lạch cạch", kêu vang trong đêm khuya.
Một người bình thường có thể che giấu bản thân theo nhiều cách, nhưng trên bàn cờ, rất khó không lộ ra phần nào bản chất thực sự.
Tiêu Thận tấn công mạnh mẽ, ra tay quyết đoán, không chút do dự. Hắn biết cách sử dụng các chiêu thức hiểm, một khi chiến đấu, hắn sẽ dùng những đòn tấn công sắc bén để lật đổ đối phương.
Thẩm Thanh Trác lại tinh thông phòng thủ, từng bước cẩn thận, không thấy máu me. Dù đối phương có dùng chiến thuật gì, hắn vẫn giữ vững thế trận, kiên nhẫn kiểm soát nhịp điệu của ván cờ, không hề tỏ ra bất kỳ sự lo lắng nào.
"Tiểu Thất, hôm nay ngươi chơi không tốt lắm nha." Thẩm Thanh Trác nhẹ nhàng đặt một quân cờ xuống, "Nhận thua đi."
Sau một lát, Tiêu Thận ngẩng mặt lên, với vẻ mặt đầy vẻ nũng nịu, nói: "Tiên sinh ơi, xin thêm một trận nữa có được không ạ?"
Thẩm Thanh Trác nhìn đồng hồ cát trên bàn, "Ngươi muốn tiên sinh thức đến sáng sớm sao, hửm?"
Không cần ngủ, cả đêm hai người cùng chơi.
Tiêu Thận thất bại, nắm tóc mình, rồi bỗng dưng xáo trộn toàn bộ quân cờ trên bàn, tùy hứng nói: "Nếu tiên sinh không hạ quân, thì trận này coi như ta thắng!"
Thẩm Thanh Trác: "Hả?"
Có thể chơi đùa như vậy sao?
"Tiên sinh à..." Thiếu niên đứng dậy từ chỗ ngồi, ôm lấy vai tiên sinh từ phía sau, nũng nịu đặt cằm lên hõm cổ, "Giữa đêm khuya, ta một mình trở về cung, thật là nguy hiểm. Tiên sinh ơi, ta sợ tối lắm..."
Thiếu niên ôm chặt, tựa như ôm lấy người thương.
"Ngươi sợ tối sao?" Thẩm Thanh Trác không nhịn được cười, "Ngươi sợ mới lạ á."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!