Chương 9: Nói xin lỗi

Sau khi Thẩm Du chủ động đứng ra để cho giáo viên soát người, những kẻ khác ngược lại cảm thấy túng, một đám rúc ra đằng sau. Vừa rồi cả đoàn người cùng nhau chèn ép Thẩm Du, nháy mắt khí thế biến mất không thấy tăm hơi.

Kỳ thật Thẩm Du cũng chỉ làm bộ làm dáng, cô biết Bạch Mộ Vũ cùng đám người kia khẳng định không dám lục soát.

Bọn họ chính là sau khi thấy Thẩm Du đi vào lớp mới nửa đường quyết định tới chỉnh cô, hẳn vẫn chưa kịp chuẩn bị đầy đủ. Nói cách khác, không có thời gian đem cái vòng cổ kia giấu kĩ. Chưa kể giá trị còn trên mấy vạn, Bạch Mộ Vũ trước đó từng ở trong lớp rêu rao qua. Món đồ đắt tiền như vậy, ả nhất định không làm nó rời mình quá xa. Cho nên Thẩm Du suy đoán, vòng cổ kia chắc chắn còn ở trên người Bạch Mộ Vũ hoặc là nhóm người phía sau.

Nếu bây giờ trước mặt chủ nhiệm soát người, âm mưu liền bại lộ, đối với bọn họ mà nói là chuyện mất mặt tới cỡ nào!

Thẩm Du muốn, chính là hiệu quả này.

Sắp vào tiết học, người tiến vào mỗi lúc một đông, ai ai nhìn đến tình huống trước mắt đều kỳ quái mà nhỏ giọng nghị luận.

Đứng trước vô số ánh mắt soi mói tìm tòi, trong đám bạn của Bạch Mộ Vũ bỗng nhiên có một nữ sinh nhút nhát sợ sệt mà bước tới, mắt rưng rưng, nhỏ giọng tự thú với giáo viên "Chủ nhiệm, đồ của Mộ Vũ là do em giữ, vừa rồi cậu ấy ném ở chỗ em, nói muốn đùa Thẩm Du một chút. Chủ nhiệm, thực xin lỗi! Bọn em chỉ muốn đùa vui một chút mà thôi!"

Vừa dứt lời, nước mắt liền ào ào đi xuống, hoa lê đái vũ, trông thực sự đáng thương.

Thẩm Du nhướng mày, sự thật quả nhiên cùng cô đoán được không sai biệt lắm. Nữ sinh này cất giấu vòng cổ của Bạch Mộ Vũ, ngay từ đầu là vì quan hệ bạn bè nên vẫn luôn im lặng. Nhưng hiện tại chủ nhiệm cùng bạn học đều có mặt, lúc này chịu không nổi áp lực mới chủ động đứng ra vạch trần chân tướng. Bất quá ăn nói thực khéo, lại còn ra vẻ đáng thương, nhưng thật ra rất biết cách khiến người khác đồng tình.

Sau khi nữ sinh kia nhận tội, sắc mặt Bạch Mộ Vũ liền sa sầm, khó chịu mà quay đầu lại trừng người nọ một cái, giống như đang trách cô ta quá nhiều chuyện. Nhưng cuối cùng cũng không có phản bác, xem như ngầm cam chịu những gì nữ sinh kia nói là sự thật. Chuyện này bị Thẩm Du nháo một hồi đã hoàn toàn vượt qua những gì ả đoán trước. Chính ả thực chất không thể bỏ xuống sĩ diện mà nhận sai, hiện tại có người chủ động mở miệng thừa nhận đúng là không gì tốt hơn.

Đám người Bạch Mộ Vũ đây là muốn một sự nhịn chín sự lành, chuyện to hoá nhỏ, nhưng Thẩm Du lại không nghĩ dễ dàng tiện nghi cho bọn họ như vậy.

Trước giờ nguyên chủ luôn bị những người này xem như túi trút giận, tuỳ ý khi dễ, căn bản không ai suy xét đến cảm thụ của cô. Hôm nay làm ra chuyện này, nếu đổi lại là nguyên chủ, có phải hay không vừa bị khi dễ còn phải nén giận? Tưởng tượng đến đây, ngọn lửa trong lòng đích thực khó mà áp xuống, Thẩm Du tiến lên một bước, nói "Nói vậy trò đùa này đùa đến quá nghiêm trọng rồi đi, nếu đổi lại chính mình là người bị vu thành kẻ cắp, các người còn cảm thấy vui sao?

Rõ ràng là có dự mưu hãm hại."

Nữ sinh kia liên tục lắc đầu, nước mắt rơi càng bạo "Không liên quan đến em, thật sự không liên quan đến em."

Bạch Mộ Vũ nhíu mày, bước lên trước nghiến răng nghiến lợi mà nói "Thẩm Du, cậu rốt cuộc muốn gì? Chừng nào mới xong?"

Thẩm Du nhìn ả "Cậu xin lỗi tôi, việc này coi như kết thúc."

Tưởng đem nước bẩn hắt lên người cô, xong việc còn muốn làm như cái gì cũng chưa xảy ra, trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy.

Bạch Mộ Vũ vẫn là không phục "Vừa rồi không phải cậu cũng nói tôi trộm đồ sao? Coi như huề!"

Thẩm Du chớp chớp mắt, động tác nghịch ngợm ở bên dưới lớp kính dày tựa hồ bị che đi "Người sáng suốt đều có thể nhìn ra tới, tôi làm như vậy chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi. Nghèo như tôi vậy, lấy đâu ra lắc tay bạch kim ngọc lục bảo?"

Bạch Mộ Vũ trố mắt nhìn "Cậu—!"

Chủ nhiệm giơ tay nhìn đồng hồ, nói "Chuyện này đại khái nếu đã rõ ràng, Mộ Vũ em là người sai trước, không nên đùa giỡn ác liệt như vậy, liền đến xin lỗi Thẩm Du đi."

Bạch Mộ Vũ rõ ràng không phục "Chủ nhiệm, cậu ta vừa rồi cũng nói em là kẻ trộm, đó không phải là ác ý lên án hay sao? Dựa vào cái gì em phải xin lỗi?"

Chủ nhiệm nhíu mày "Chính em gây phiền toái trước, nếu em không làm vậy thì đã chẳng xảy ra chuyện gì."

Bạch Mộ Vũ nhấp môi, đôi mắt ngập nước, phảng phất giống như phải chịu oan ức tận trời. Nhưng mà lúc này mới bán thảm thì đã muộn rồi, việc xin lỗi, căn bản không thể nào làm dối cho qua như vậy được.

Vì thế, ngay trước mặt bao người, Bạch Mộ Vũ phải đối với một kẻ thường ngày bị mình ghét bỏ nhất, khinh thường nhất mà mở miệng xin lỗi. Cái loại cảm giác này, so với bị kéo đi chém đầu còn khó chịu hơn.

"Thẩm Du, xin lỗi, tôi không nên đùa cậu như vậy."

Lời này nói xong, Bạch Mộ Vũ liền cảm thấy trên mặt trướng đau, giống như bị người tát qua trăm ngàn cái. Ngoài miệng tuy nhận thua, nhưng trong lòng cảm xúc oán hận lại chỉ có tăng không giảm. Bạch Mộ Vũ từ nhỏ đến lớn vẫn luôn kiêu ngạo, đâu chịu nổi khuất nhục như vậy, mối hận này nhất định ghi nhớ cả đời!

Thẩm Du gật gật đầu, xem như miễn cưỡng tiếp thu lời xin lỗi, cái thái độ qua loa lấy lệ kia, làm Bạch Mộ Vũ một bên tức khí sắp hộc máu.

Chờ giáo viên đi rồi, tiếng nghị luận sôi nổi xung quanh nháy mắt phóng đại, mọi người đều ầm ì bàn tán việc vừa xảy ra.

Bạch Mộ Vũ cũng không có lập tức rời đi, xanh mặt mà trừng trừng nhìn Thẩm Du, giống như muốn đem cô nuốt sống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!