Chương 8: Phản kích

Thẩm Du nhớ rõ lúc cô vừa tiến vào, Bạch Mộ Vũ cùng vài người đang tụ tập nói chuyện. Biểu tình động tác đều thực bình thường, không hề kích động hoảng loạn, một chút cũng không giống bộ dáng người bị mất đồ. Chờ cô đi vào liền nói không thấy vòng cổ, rõ ràng chính là giữa đường gây chuyện, chuyên môn nhằm vào cô.

Những người này, lo mà nói chuyện phiếm đi không được sao? Một hai phải chạy tới gây sự, làm như vậy có nghĩa lý gì không? Cái này rõ ràng tâm lý lệch lạc.

Thẩm Du trong lòng bực bội, giương mắt nhìn đối phương mà nói "Dựa vào cái gì đổ cho tôi trộm? Mọi người cũng nhìn thấy tôi chỉ vừa mới tiến vào."

Bạch Mộ Vũ hai tay khoanh trước ngực, cằm hất đến trời, một bộ cao cao tại thượng "Mọi người là ai?" Ả châm biếm mà cười, lại quay đầu hỏi những người khác "Mấy người nhìn thấy sao?"

Mọi người sôi nổi lắc đầu "Không biết cậu ta vào đây từ khi nào."

Thẩm Du vô ngữ.

Nếu là nguyên chủ, lúc này sẽ phản ứng như thế nào? Tùy người vu oan, gánh vác tội danh, cuối cùng bị tập thể phỉ nhổ?

Hoá ra sự tồn tại của cô là để cho đám bạn học này tiêu khiển sao? Ở nhà bị Thẩm Tiêu khi dễ cũng thôi, vì cái gì đến trường còn phải để người khác trèo lên đầu?

Nghĩ đến đây, Thẩm Du liền cảm thấy lửa giận bốc cháy. Làm một kẻ mượn xác xuyên đến, cô chỉ muốn sống trong an tĩnh để mà chuyên tâm học hành, cho dù có bị lạnh nhạt cô lập hay cười nhạo vẻ bề ngoài, cô đều cảm thấy bình thường. Dù sao cô cũng không thân thiết gì đám người này, bỏ ngoài tai là được. Nhưng hiện tại bọn họ công kích chính là nhân phẩm và tự tôn của cô, Thẩm Du dĩ nhiên không thể ngồi yên được nữa, càng không có lý do tiếp tục nén giận.

Con thỏ nổi điên còn biết cắn người, đừng nói là một người trưởng thành đầy đủ tư duy.

Ngẩng đầu nhìn Bạch Mộ Vũ một bộ vênh váo tự đắc, Thẩm Du cũng đứng phắt lên. Cô cao một mét bảy, so ra còn cao hơn ả nửa cái đầu, thân to vóc lớn. Thẩm Du vừa đứng thẳng người, khí tràng liền bốc cao hai mét, trực tiếp nghiền áp Bạch Mộ Vũ.

"Cậu nói tôi trộm, vậy chứng cứ đâu?" Thẩm Du hỏi, cảm thấy hôm nay nhất nhất phải làm cho rõ ràng, bằng không về sau Bạch Mộ Vũ mỗi ngày đều vu cho cô trộm một món, kia còn không phải phiền chết người hay sao?

Bạch Mộ Vũ cười nhạo "Chứng cứ? Ở đây ai nghèo nhất thì kẻ đó trộm, còn không phải sao?"

Khẩu khí "tất nhiên phải vậy" này vừa xuất ra, đám đông liền cười ầm lên, rõ ràng một đám chờ xem trò hay. Kỳ thật mọi người đều biết Bạch Mộ Vũ cố ý gây hấn nhưng không một ai đứng ra giúp Thẩm Du nói chuyện. Một con quỷ nghèo kiết xác mà thôi, không có lấy nửa điểm để lợi dụng, ai thèm hỗ trợ?

Thẩm Du nhìn quanh bốn phía liếc mắt một cái, cười cười "Quả thực không thể hiểu được."

Nụ cười này, vậy mà lại làm Bạch Mộ Vũ sửng sốt. Trước đây trong ấn tượng của ả, Thẩm Du vẫn luôn yếu đuối, hèn mọn, không thú vị. Thế nhưng hôm nay trực tiếp đối đầu, ả lại không tìm được cái loại cảm xúc ngày xưa, tất cả đều thay thế bằng thần thái kiên định cùng thản nhiên.

Bạch Mộ Vũ trong lòng cảm thấy kỳ quái, Thẩm Du hôm nay là bị ma nhập hay sao? Cư nhiên còn dám chống đối!

Càng giận chính là, ả phát hiện Thẩm Du sau khi đứng lên, chính mình muốn nói chuyện còn phải hơi ngẩng đầu nhìn lên, rất là khó chịu mà quát "Ít nói nhảm, mau tới đây để bọn tôi lục soát."

"Lục soát cái gì?" Thẩm Du nhíu mày hỏi lại.

Bạch Mộ Vũ trợn trắng mắt "Đương nhiên là lục soát người, nếu cậu khăng khăng nói không có, vậy để tôi kiểm tra một hồi đi, nếu thật sự lục không ra mới có thể chứng minh là cậu không trộm."

Thẩm Du nháy mắt minh bạch, đây mới là mục đích cuối cùng của Bạch Mộ Vũ, vu hãm cô trộm cắp, sau đó trước mặt mọi người lục soát, cuối cùng dù có soát không ra thứ gì thì cũng đã làm nhục cô xong rồi.

Nghĩ thấu vấn đề, Thẩm Du tự nhiên sẽ không ngoan ngoãn ngồi chờ chết. Chỉ thấy cô bỗng nhiên nhíu mày, sau đó cúi đầu đào đào túi quần, ngẫm lại lại cong lưng đi lục tung cặp sách. Liền trong lúc mọi người tưởng rằng Thẩm Du đã đồng ý cho soát người, cô bỗng ngẩng đầu, hoảng loạn vô thố mà nói "Lắc tay bạch kim ngọc lục bảo gia truyền nhà tôi biến mất rồi!"

Mọi người:……

Lắc tay bạch kim ngọc lục bảo là cái quỷ gì? Một đứa nghèo xơ nghèo xác làm gì có loại đồ vật này?

Bạch Mộ Vũ tức đến bốc khói rồi, cả giận hô "Đừng điên, một đứa nghèo hèn đào đâu ra lắc tay bạch kim ngọc lục bảo?"

"Một chiếc vòng bạch kim hình tròn, chính giữa nạm ba viên ngọc lục bảo, viên lớn nhất 1 carat, mặt trái còn khắc một chữ Thẩm, đó là mẹ tôi để lại cho tôi, ngày nào tôi cũng mang đi học!" Đoạn này, Thẩm Du nói được lưu loát rõ ràng, tự tin mười phần, phảng phất như cô thực sự có một cái lắc tay như vậy.

Nhưng sao có thể? Kẻ này thoạt nhìn quá nghèo! Quanh năm suốt tháng xuyên vài bộ áo, giày cũng vậy, không mặc đến mòn rách sẽ tuyệt đối không đổi, kiểu tóc càng là hai năm cũng như một ngày. Nhập học trông như thế nào, hiện tại vẫn là cái dạng đó, người như vậy còn có thể có "lắc tay bạch kim ngọc lục bảo"?

Hơn nữa còn nói chính mình ngày nào cũng đeo?

Bạch Mộ Vũ xanh mặt, quay đầu xem những người bên cạnh, bọn họ cũng là một vẻ ngơ ngác, nỗ lực nhớ lại Thẩm Du khi nào có mang qua một chiếc lắc tay sang quý như vậy đến trường nhưng đều nghĩ không ra. Bởi vì thường ngày ai cũng coi cô như không khí, một ánh mắt cũng lười bố thí, ai lại chú ý cô có mang lắc tay hay là không.

Thấy không có ai đứng ra nói giúp, Bạch Mộ Vũ lửa giận cao đầu "Đồ của cậu không thấy thì liên quan gì tôi, tôi hiện tại chỉ muốn tìm vòng cổ của mình!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!