Chương 7: Dỗ ngọt

Thẩm Du lúc còn làm diễn viên hiểu rất rõ, cuồng loạn diễn khóc là một loại thử thách thể lực, không chỉ đòi hỏi lực hô hấp mà còn là khảo nghiệm sự nhẫn nại. Bởi vì khóc lâu sẽ mệt, mệt mỏi liền muốn nghỉ ngơi, hiệu quả khẳng định không tốt.

Giờ khắc này cũng coi như là một loại thử thách đối với Thẩm Du, cô giận không bằng mà cũng điên không lại Thẩm Tiêu, chỉ có thể dùng chiêu khóc lóc ăn vạ đến chơi hắn. Nào ngờ tên kia không khác gì cục đá, vừa xấu vừa ngạnh, mặc kệ cô khóc nháo ra sao hắn đều không dao động.

Thẩm Du ngay từ đầu đã định là bất cứ giá nào, cứ ném hết mặt mũi đi mà khóc, nhưng sau khi xe đi được một đoạn đường, cô vừa buồn bực vừa không thể chịu khuất phục mà ngừng trước được.

Liền trong lúc cô do dự có nên nghỉ ngơi một lát hay không, Thẩm Tiêu rốt cuộc có động tĩnh.

Hắn đầu tiên đưa tay lên day day lỗ tai, phỏng chừng là bị nháo cho ù đi rồi. Sau đó lại đem cà

-vạt tháo xuống, dùng ngón tay vuốt vuốt thẳng thớm, rồi lại gập đôi, bắt đầu từ dưới chậm rãi cuốn lên. Ngón tay Thẩm Tiêu từng khớp rõ ràng xinh đẹp, chiếc cà

-vạt trong tay hắn nhìn không khác gì một món đồ thủ công tinh xảo.

Cuốn xong cà

-vạt, hắn mặt cười người lạnh mà nói với Thẩm Du "Lại khóc một tiếng, liền bị cái cà

-vạt này tắc ngay vào miệng, có tin hay không?"

Thẩm Du:……

Trải qua một thời gian tiếp xúc, Thẩm Du rất tin tưởng nếu hắn nói như vậy, liền nhất định sẽ làm như vậy. Vì thế không chút do dự mà tự động khoá mồm, cách hai tròng kính mà dùng một đôi mắt ướt nước nhìn hắn.

Thẩm Tiêu hừ nhẹ, đem cà

-vạt giao cho cô, lại ôn nhu mà dỗ dành "Ngoan, cà vạt cho em, đợi khi nào muốn khóc thì tự mình nhét vào miệng."

Thẩm Du:……

Hoá ra cà

-vạt còn có cái công năng này, nàng thật là mở rộng tầm mắt! Nhưng kỳ thật, nàng càng thích đem cái cà

-vạt này quấn lên cổ hắn, quấn hai ba vòng sau đó, siết! chết! hắn!

Xe một đường vững vàng mà đi, nhờ dâm uy của cà

-vạt, không khí bên trong nhất thời thật yên lặng hài hoà. Đến một nơi nào đó, Thẩm Tiêu cho tài xế ngừng xe ven đường, lại gập người ra trước nói với bảo vệ mấy câu, người nọ nghe xong liền mở cửa đi xuống.

Lát sau, gã bảo vệ kia mới trở về, đưa cho Thẩm Tiêu một chiếc hộp nho nhỏ.

Thẩm Du lúc này còn đang bận hờn dỗi, mới không thèm quan tâm đến hắn, tuy vậy khoé mắt vẫn trộm liếc sang chiếc hộp màu sắc sặc sỡ kia, cũng không biết là cái gì.

Chờ xe lại lần nữa lên đường, Thẩm Tiêu mới dùng vẻ mặt ghét bỏ mà đem cái hộp kia ném cho cô, Thẩm Du có chút kinh ngạc. Đến khi tiếp nhận rồi mới sửng sốt, nếu không nhìn lầm, cái này hẳn là kẹo cho trẻ con ăn đi?

Đưa cho cô? Chẳng lẽ bởi vì mới rồi đập phá nhà cô, lại chọc cho cô khóc, cho nên mua kẹo xem như nhận lỗi?

Đáng thương thay cho Thẩm Du dùng một tuần bố trí căn phòng, giá trị chỉ tương đương hộp kẹo.

Thẩm Du rất muốn kiên cường mà đem kẹo ném vào mặt hắn, kẹo thì có gì hiếm lạ?

Nhưng ngẫm lại, tay phải cô còn đang cầm cà vạt đây, chỉ sợ ném một phát, cái cà

-vạt này cũng theo đó mà nhồi vào trong mồm.

Hộp kẹo sặc sỡ sắc màu ra sao thì bên trong cũng loè loẹt y như vậy, từng viên nhỏ được bọc riêng lấp la lấp lánh. Viên kẹo mềm mại no tròn còn được áo một lớp đường, trông khá là ngon.

Vì thế Thẩm Du mở ra một viên bắt đầu ngồi gặm, vị chua chua ngọt ngọt tản ra đầu lưỡi, vốn dĩ đồ ngon rất có tính chữa lành, ai ngờ càng ăn cô càng thấy uất ức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!