Tập đoàn tài chính SCD ở Mỹ tuyển chọn đối tác khu vực châu Á rốt cuộc tới hồi mấu chốt: công bố người trúng thầu.
Các tập đoàn nổi danh trong nước lục đục suốt mấy tháng liền, tiết mục tranh đấu gay gắt sau cùng cũng phải hạ màn, ai thắng ai thua sắp được công bố.
Đến ngày biểu quyết cuối cùng, lão tổng của các công ty đều chính mình đi tham dự, cũng bởi vì tính toán đi một nước cờ sau chót. Dù sao điều kiện hợp tác lần này quá mức mê người, nếu thuận lợi bắt lấy có thể làm đại diện 5 năm, theo đó là vô số cơ hội hợp tác xuyên quốc gia, ích lợi tiềm năng là vô hạn.
Trong số những người này, Thẩm Tiêu được đánh giá là trẻ tuổi tài cao nhất. Tuy rằng Tư Đồ Dật cũng chỉ hơn hắn có một tuổi, thế nhưng hai người tính chất hoàn toàn bất đồng.
Khi Tư Đồ Dật rời khỏi giới giải trí, liên tục chiến đấu ở các chiến trường trong thương giới, sau lưng chính là cả một đoàn đội chuyên nghiệp giúp hắn hỗ trợ giải quyết vấn đề.
Mấy năm gần đây, Tư Đồ tập đoàn có rất nhiều sự vụ cũng không hoàn toàn là do Tư Đồ Dật định đoạt, nói cách khác, thời gian vừa qua chỉ để cho hắn thích ứng cùng thực tập, làm cho Tư Đồ Dật có thể thoải mái thong dong mà tiếp nhận tập đoàn.
Con đường phải đi đã có người khác trải thảm sẵn, Tư Đồ Dật chỉ cần lấy thực lực ra khống chế hết thảy những thứ này là xong.
Nhưng Thẩm Tiêu không giống như vậy.
Năm hắn hai mươi bốn tuổi, cha mẹ song song đột ngột qua đời, hắn tiếp nhận trách nhiệm lúc tập đoàn thực sự lâm nguy. Không có bất luận cái gì gọi là thời gian giảm xóc, cũng không một ai cầm tay dạy cho hắn biết phải làm như thế nào.
Thẩm Tiêu chính là ở dưới tình huống không hề chuẩn bị tâm lý như vậy mà gánh vác toàn bộ Thẩm thị.
Lúc đó hắn miệt mài công tác, không biết ngày đêm, đến nỗi bị đưa vào bệnh viện cấp cứu cũng vẫn gắng gượng chống đỡ, cuối cùng chính là lưu lại một chút di chứng xà tinh bệnh.
Một người là được thuận lợi trưởng thành.
Một người là từ nghịch cảnh trọng sinh.
Năng lực cùng kinh nghiệm, tự nhiên không thể lấy ra so sánh.
Nhưng trong mắt các vị đại lão đa mưu túc trí, năng lực cá nhân của Thẩm Tiêu tuyệt đối so với Tư Đồ Dật cao hơn vài cấp bậc. Đáng tiếc hành vi lại quá tà khí, người bình thường cũng không dám dễ dàng cùng hắn hợp tác.
Từ sau khi hất rượu vào người Tư Đồ Dật ở yến hội, bọn họ liền không gặp lại. Trong trường hợp này lần nữa đụng mặt nhau, thù mới hận cũ, dù Tư Đồ Dật phong độ có tốt cách mấy cũng vô pháp đối với Thẩm Tiêu bày ra thái độ hoà hảo.
Thẩm Tiêu căn bản trước nay đều không quen xem sắc mặt người khác. Trong nhận tri của Thẩm Tiêu, cũng chỉ có người khác mới phải nhìn sắc mặt hắn mà làm.
Cho nên, dù Tư Đồ Dật biểu tình có khó coi cách mấy, Thẩm Tiêu vẫn là vô cùng tốt tính vui vẻ mà mở lời "A~ Tư Đồ tiên sinh hôm nay thần sắc kém vậy? Là biết trước lần này sắp thất bại sao?"
Ăn nói ngứa đòn như vậy, nếu gặp được ai tính tình bạo ngược, phỏng chừng có thể choảng nhau tại chỗ.
Tư Đồ Dật trong lòng tuy rằng tức giận, nhưng may mắn còn giữ được lý trí. Ở đây còn có rất nhiều đại biểu của SCD, nếu mà ở tại chỗ này nháo ra chuyện, có bắt được đến hợp đồng hay không chưa nói, phỏng chừng thanh danh của Tư Đồ Dật ở trong giới liền phải bị huỷ.
"Ai bại dưới tay ai còn không nhất định, Thẩm tổng, làm người đừng nên quá kiêu ngạo."
Thẩm Tiêu một tay cắm túi, cười đến phong độ nhẹ nhàng mà đáp "Tôi nhưng thật ra cảm thấy, làm người không thể quá túng, giống như Tư Đồ tiên sinh đây vậy."
"……"
Lúc này, Lê Viễn Huy vui tươi hớn hở mà tiến lại đây, thực tự nhiên duỗi tay quàng lấy bả vai Thẩm Tiêu. Do đối phương thấp hơn hắn cả một cái đầu, cho nên làm động tác này thoạt nhìn giống như đang treo lơ lửng trên người Thẩm Tiêu.
Hắn vô cùng ghét bỏ mà nhíu mày, không chừa chút mặt mũi nào, phủi bay tay Lê Viễn Huy xuống.
"Lê tổng, xin hãy quý trọng cánh tay của mình, đừng tùy tiện mà đáp lên vai người khác. Bằng không ngày nào đó nhìn lại, cánh tay đã không còn thấy tăm hơi."
Lê Viễn Huy xấu hổ cười một tiếng, lần này hai bên ngấm ngầm hợp tác, vốn tưởng Thẩm Tiêu đối đãi với mình thái độ sẽ tích cực một chút. Nào ngờ hắn vẫn là không nể nang ai, một chút thể diện cũng không cho.
Vì để hoá giải xấu hổ, Lê Viễn Huy cười nói "Buổi chiều hội nghị kết thúc, tôi cùng với vài vị lão tổng sẽ tổ chức buổi gặp mặt nho nhỏ bàn chuyện hợp tác sau này, hai vị cùng tới chung vui chứ?"
Tuy rằng lần này đấu thầu cạnh tranh kịch liệt, nhưng bên thua cũng không phải là mất trắng. Rốt cuộc các loại sản nghiệp đều dây mơ rễ má lẫn nhau, về sau nói không chừng cũng có cơ hội hợp tác, cho nên họp hội sau đó khẳng định là phải có. Lê Viễn Huy không tổ chức thì cũng sẽ có người khác ra tay, chẳng qua Lê tổng nhanh nhẹn mở lời trước mà thôi.
Thẩm Tiêu cùng Tư Đồ Dật tự nhiên hiểu được đạo lý bên trong, tuy rằng không thích đối phương, nhưng cũng không có há mồm cự tuyệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!