Viên Duyệt ngày thường bị Tư Đồ Dật hôn một chút phản ứng cũng sẽ không lớn như vậy, dù sao đã quen rồi, chỉ cần hai người ghé vào cùng nhau hắn đều có thể tùy thời tùy chỗ động dục. Nhưng hôm nay làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Viên Duyệt có hơi nổi cáu.
Sau khi đẩy Tư Đồ Dật ra, Viên Duyệt còn chưa nguôi cơn tức mà đánh vào tay hắn "Chán ghét muốn chết, anh cách xa tôi ra chút đi!"
Tư Đồ Dật cũng không bực, chỉ cười tủm tỉm mà để yên cho cô đánh, chờ đánh xong xuôi hắn lại nhào nắm lấy cằm Viên Duyệt, cúi đầu ấn thêm một nụ hôn sâu.
Lần này, Thẩm Tiêu phản ứng phi thường nhanh chóng, một phen ôm lấy Thẩm Du vào trong ngực, tay khác che mắt cô lại.
"Tiểu hài tử không được xem cái này, sẽ bị đau mắt hột."
Thẩm Du:……
Hắn cả ngày gọi tiểu hài tử tiểu hài tử, thực sự nghĩ cô là trẻ vị thành niên sao!?
Vốn tưởng rằng Thẩm Tiêu đem cô kéo vào trong lòng ngực, chỉ cần không còn nhìn đến hai người bọn họ là xong việc. Kết quả chỉ trong nháy mắt, Thẩm Du đột nhiên cảm thấy cánh tay Thẩm Tiêu lung lay một chút. Một giây sau liền nghe Viên Duyệt kinh hô ra tiếng.
"A~"
Thẩm Du vội vàng ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn xem, rốt cuộc phát hiện bả vai của Tư Đồ Dật ướt dầm dề một mảng, mà Thẩm Tiêu một tay ôm lấy cô, tay khác đang cầm một ly champagne đã cạn đáy.
Thẩm Du y theo kinh nghiệm trước giờ, thực mau liền đoán được hẳn là Thẩm Tiêu đem rượu đi hất người ta…
Tên này một khi phát bệnh, liền không biết phân biệt trường hợp.
Tư Đồ Dật bề ngoài tuy rằng khiêm tốn nhưng kỳ thật cũng chỉ là biểu hiện giả dối, hắn vốn dĩ tính tình không nhỏ, lần này không thể hiểu được mà bị tạt một ly rượu, không cấm đứng phắt lên quát khẽ "Thẩm Tiêu! Cậu đừng có quá đáng!"
Thẩm Tiêu nhàn nhã mà hỏi "Tôi quá đáng chỗ nào? Rõ ràng là nhìn anh bộ dạng dục hoả đốt người tôi mới muốn giúp anh dùng rượu dập lửa, Tư Đồ tiên sinh nên cám ơn tôi mới phải."
Thẩm Du:……
Tạt rượu người ta còn có thể đúng lý hợp tình như vậy, quả thực xưa nay chưa từng nhìn thấy.
Tư Đồ Dật lạnh mặt, chuẩn bị phát hoả thì nghe được Viên Duyệt cắt ngang "Tư Đồ Dật, động dục cũng phải nhìn trường hợp, người khác cưng chiều em gái bao nhiêu, còn anh chỉ biết suốt ngày khi dễ tôi! Hừ!" Nói xong liền cầm lấy túi xách bỏ ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng vội vàng rời đi, Tư Đồ Dật không rảnh mà tìm Thẩm Tiêu gây sự, cũng quên luôn việc bản thân đang ướt lộc cộc, xoay người liền phải đuổi theo. Không màng buổi yến hội quan trọng chỉ vừa mới bắt đầu.
Chờ hai người đều đi rồi, Thẩm Du lúc này mới giật mình hỏi Thẩm Tiêu "Anh cứ như vậy hắt rượu lên người Tư Đồ Dật, không sợ anh ta lao vào đánh anh?"
Thẩm Tiêu đem cái ly rỗng thả lại trên bàn, cầm lấy khăn vải bên cạnh lau lau kẽ tay.
"Tên đó sĩ diện, kể cả có nổi điên đi nữa cũng sẽ không ở loại trường hợp này vung tay đánh nhau, chỉ là đồ chết nhát."
"……"
Nói cách khác, hắn không phải đột nhiên phát bệnh, chính là có tính toán mà phát bệnh.
"Nhưng mà, như vậy anh với Tư Đồ Dật xem như khẳng định trở mặt thành thù."
Thẩm Tiêu ra vẻ trời đất bao la ta lớn nhất mà nói "Sớm muộn cũng phải đối đầu, cho nên không ngại gây thêm thù oán."
"……"
Vậy nên kỳ thật không cần Bạch Mộ Tình đứng giữa châm ngòi, Thẩm Tiêu cũng có khả năng tự mình hắc hoá?
Thẩm Du nháy mắt cảm thấy đau đầu!
Hai người dùng qua một chút thức ăn, Thẩm Tiêu đã bị đối tác gọi đi, hắn nguyên bản muốn đem cô theo cùng nhưng bị Thẩm Du cự tuyệt. Những người đó cô đều không quen biết, thảo luận cái gì nghe càng không hiểu, đi theo tra tấn lỗ tai còn không bằng tự tìm một chỗ ngồi chơi.
Trước đó là vì sợ Thẩm Tiêu không có bạn gái sẽ tìm tới Bạch Mộ Tình, Thẩm Du mới có thể xung phong nhận việc. Hiện tại đã biết ả ta không có mặt ở đây, cô lại cảm thấy chính mình có chút dư thừa. Không có đất dụng võ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!