Chương 40: Run tay

Thẩm Tiêu đập điện thoại xong, đứng thẳng thân mình, từ trên cao ngó xuống khuôn mặt của Thẩm Du, bá đạo mà nói "Không cho phép."

Thẩm Du nhìn mảnh vỡ văng đầy đất, miệng lẩm bẩm "Anh dựa vào cái gì mà không cho phép?"

Cô cơ bản chưa từng nghĩ sẽ đáp ứng lời đề nghị của Viên Duyệt, nhiệm vụ chủ yếu hiện tại vẫn là trông chừng tên xà tinh này, phòng ngừa hắn hắc hoá. Đến nỗi những bức thư tình đó, thời gian sau này Thẩm Du cũng không còn mở ra xem.

Nhưng những việc này, Thẩm Du không muốn giải thích. Cô cảm thấy người trước mặt quá mức chuyên chế, điều đó làm cho cô vừa giận lại vừa khó chịu.

"Chỉ bằng em là em gái của anh, anh không cho phép dĩ nhiên em không được làm."

Thẩm Du giương mắt trừng hắn "Năm nay em hai mươi tuổi rồi! Không lẽ anh còn muốn quản thúc em cả đời?"

Thẩm Tiêu chưa kịp suy xét, buột miệng thốt ra "Đúng vậy, chính là muốn quản thúc, muốn giam em cả đời!"

Thẩm Du trong lúc nhất thời bị hắn trấn trụ, nhấp nhấp môi, mở to hai mắt mà nhìn trân trối. Hốc mắt hồng hồng, ẩm ướt, giống như giây tiếp theo nước mắt liền phải rơi ra.

Thẩm Tiêu cố gắng trấn định, vẻ mặt đề phòng, sau đó ác thanh ác khí quát khẽ "Cãi nhau thì cãi, không cho khóc!"

Thực nghiệm chứng minh, Thẩm Du chỉ cần khóc hoặc là chiến tranh lạnh với hắn, Thẩm Tiêu liền hết cách. Cho nên hiện tại hắn có muốn làm chuyện gì cũng đều cố gắng thu tay bó chân, nào dám tận tình phát huy.

Thẩm Du tròng mắt càng ngày càng nặng, dần dần tụ thành một vòng, nước mắt giống như đều phải rơi ra bên ngoài. Thế nhưng vừa nghe Thẩm Tiêu nói xong, cô liền khịt khịt mũi, đem toàn bộ nghẹn ngược trở về.

"Tại anh vô cớ gây rối!" Thẩm Du lên án.

Thẩm Tiêu nhíu mày, khó có thể tin mà trả lời "Em không chỉ nhận đống thư tình rối loạn lung tung kia, còn muốn cùng một nữ nhân khó hiểu chạy đi đóng phim, bây giờ trở mặt nói anh gây rối?"

Vừa dứt lời, Thẩm Tiêu không hiểu sao bỗng dưng cảm thấy lại bực lại buồn cười, hắn cắm tay vào túi quần, tới tới lui lui mà đi trước mặt Thẩm Du. Sau cùng nhìn đến di động nát bét còn nằm trên mặt đất, lòng chưa nguôi giận, liền bước đến dẫm thêm một chân, dùng sức nghiền nghiền.

Thẩm Du hít sâu một hơi, định xoay người bỏ đi lên lầu.

Thẩm Tiêu còn chưa phát tiết xong, thấy vậy liền hỏi "Đi đâu?"

Thẩm Du không thèm quay đầu.

"Ai thèm cãi nhau với anh? Không cần anh giam lỏng, em hiện tại sẽ tự đem mình nhốt lại. Tạm biệt!"

"……"

Quả thực là muốn lên trời rồi, ngang ngược đến mức cả hắn đều sắp bì không lại!

***

Anh em nhà họ Thẩm lại bắt đầu hình thức chung sống lạnh nhạt.

Đương nhiên, vẫn là Thẩm Du đơn phương khởi xướng chiến tranh lạnh.

Tiệc sinh nhật qua đi không lâu, cô Tống chính thức từ chức. Một người ở ngoài xã hội công tác áp lực quá cao, cô Tống quyết định thôi việc, quay về trấn nhỏ kết hôn. Sinh viên khoa biểu diễn lại tổ chức thêm một buổi đưa tiễn nho nhỏ, bởi vì từ năm nhất bọn họ đã được cô Tống dẫn dắt, cảm tình vẫn là thực sự không tồi.

Tiễn cô Tống đi, tân giảng viên lại lên nhậm chức. Điều làm mọi người cảm thấy ngoài ý muốn chính là, giáo viên mới vậy mà lại là thầy Lâm.

Lâm Tông tuổi tác so với sinh viên không mấy chênh lệch, lớn lên đẹp, tính cách tốt, lại còn thực biết chơi. Mọi người đều nhớ bộ dáng thầy Lâm đánh bi

-a có bao nhiêu mê người, cho nên căn bản không cần thời gian để làm quen, Lâm Tông lập tức hoà hợp được cùng cả lớp.

Trong đó, vui mừng nhất vẫn là Bạch Mộ Vũ.

Gần quan được ban lộc, ả cảm thấy chính mình thực mau là có thể bắt được trái tim Lâm Tông.

Cũng không biết vì cái gì, Thẩm Du đối với Lâm Tông luôn có một loại xúc cảm không tốt. Tổng cảm thấy trong mắt người này có cổ tà khí tối tăm, giống như một tay mổ xẻ điệu nghệ. Mà người bị Lâm Tông nhìn chằm chằm sẽ tựa như con chuột bạch, tuỳ thời liền bị kẻ này phanh phui giải phẫu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!