Chương 3: Kịch bản tiến độ

Thẩm Du thề, cô tuyệt đối không hề cố ý, chỉ là nhất thời thất thần không khéo cắn trúng hắn mà thôi. Nhưng xem vẻ mặt ngạc nhiên vui sướng của Thẩm Tiêu, càng giống như bị cắn đến sảng khoái đi. Mẹ nó, tên này đúng là có bệnh!

Trợ lý Đỗ ngồi bên cạnh chỉ tạm dừng một chút, sau đó lại tiếp tục đọc, giống như cảnh tượng trước mắt đã nhìn mãi thành quen. Chú Lý vội vàng chạy đến châm trà cho mọi người, muốn mượn cớ để dời đi lực chú ý của Thẩm Tiêu, nào ngờ tên này bị cắn đến sảng rồi, lại nhón tay chọn một quả khác đưa lên miệng Thẩm Du, nhỏ giọng dụ dỗ "Tới, tiếp tục."

Ngón tay thon dài hoàn mỹ, chỉ cầm một quả anh đào cũng đẹp như tranh vẽ, đáng tiếc bàn tay xinh đẹp như vậy lại có một người chủ thần kinh.

Thẩm Du cảm thấy đau đầu, đây là muốn cô tiếp tục ăn hay tiếp tục cắn, không thể nói rõ chút sao? Rốt cuộc là muốn cô phối hợp như thế nào?

Cuối cùng, Thẩm Du lựa chọn ngoan ngoãn mà đem anh đào nuốt vào trong miệng.

Kết quả vẫn là chọn sai.

Chỉ thấy Thẩm Tiêu nhíu mày, bất mãn mà hỏi "Vì sao không cắn?"

Thật đúng là đang đợi cô cắn người? Tật xấu gì vậy! Thẩm Du chớp đôi mắt, làm ra vẻ đáng thương "Anh, em ăn no rồi, sắp nôn."

Nói xong còn hợp tình hợp lý mà làm động tác nôn mửa, đương nhiên, cái đó chỉ là ngẫu hứng biểu diễn.

Bất quá mới vừa ăn xong cơm chiều, gặm nguyên quả táo, còn bị nhồi cho một đống anh đào, dạ dày cô đích xác đã căng đến sắp nứt toạc.

Thẩm Tiêu theo bản năng mà lui người về sau một chút, hạ giọng uy hiếp "Dám nôn, anh đây liền đem đống nôn đó trộn salad rồi nhét trở vào, muốn thử hay không?"

Thẩm Du sợ hãi che miệng, liên tục lắc đầu, này cũng quá ghê tởm đi! Về sau làm sao cô còn nuốt trôi salad được nữa?

Hiển nhiên, Thẩm Tiêu cũng mất hứng thú tiếp tục chơi, ném trái cây trở lại bàn trà mà nói "Mất hứng rồi, lăn đi."

Thẩm Du lại lần nữa kiến thức được cái gì kêu "trở mặt như trở bàn tay", nhưng cũng trộm thở phào nhẹ nhõm, lanh lẹ mà đứng dậy rời đi sô pha. Chỉ sợ đi chậm, hắn lại sẽ nghĩ ra trò yêu ma quái quỷ gì mới.

Thẩm Du thật sự là không thông, trong sách rõ ràng nói nguyên chủ từ nhỏ nhát gan tự ti, ngày thường cùng Thẩm Tiêu cơ hồ không tiếp xúc. Vậy vì cái gì đột nhiên hắn lại muốn đút cô ăn trái cây, hơn nữa động tác thuần thục, thoạt nhìn liền biết không phải lần đầu tiên, lại là cái chuyện gì? Không lẽ đơn thuần chỉ vì hắn lên cơn điên?

Về phòng tắm rửa một lượt rồi trở ra, Thẩm Du mới phát hiện mình đã bỏ quên di động dưới bàn ăn. Cô đứng tại chỗ rối rắm hồi lâu mới quyết định đi xuống lầu lấy, chịu thôi, dưới đó có một tên tâm thần, thấy sợ cũng là phản ứng bình thường.

Rón rén từng bước xuống cầu thang, Thẩm Du trộm nhìn một vòng quanh phòng khách, phát hiện tên Thẩm Tiêu đang lười nhác dựa vào sô

-pha cùng trợ lý Đỗ bàn công việc, cơ bản không nhìn tới cô.

Thẩm Du hít thở sâu, nhón mũi chân, chậm rãi chuồn vào nhà ăn. Phòng bếp cách phòng khách một vách ngăn, bên trên đặt vài chậu cây cảnh. Thoạt nhìn giống như hai không gian độc lập, tuy nhiên nếu đứng ở nhà ăn vẫn mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện vọng lại từ phòng khách. Vốn dĩ Thẩm Du không định nghe lén, nhưng khi cái tên Bạch Mộ Tình rơi vào tai, cô không tự chủ được mà vểnh cổ lên nghe.

Bạch Mộ Tình là một nhân vật phụ mấu chốt trong tiểu thuyết, từng là mối tình đầu tươi đẹp trong lòng nam chính Tư Đồ Dật, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà phải chia tay. Về sau, ả một lòng muốn cùng Tư Đồ Dật gương vỡ lại lành, ai ngờ Tư Đồ Dật đã phải lòng nữ chính Viên Duyệt. Bạch Mộ Tình cầu mà không được, vì yêu sinh hận, quay sang ôm ấp vai ác Thẩm Tiêu, rỉ tai xúi giục hắn đi hãm hại nam chính. Thẩm Tiêu tuy thủ đoạn âm hiểm, nhưng Tư Đồ Dật là ai? Kẻ có hào quang nam chính dĩ nhiên cuối cùng vẫn là chuyển bại thành thắng, cho Thẩm Tiêu một đòn trí mạng.

Tóm lại, Thẩm Tiêu sở dĩ đi ngu ngốc mà đi khiêu khích Tư Đồ Dật, hoàn toàn là do Bạch Mộ Tình. Nữ nhân này quả thực chính là tai họa, cuối cùng làm cho Thẩm Tiêu chết thảm. Thời điểm Tư Đồ Dật chất vấn Bạch Mộ Tình, ả còn phi thường vô tội mà nói, nguyên do ả biến thành như vậy hoàn toàn là do Tư Đồ Dật tạo nghiệp, nếu lúc trước đồng ý quay lại thì đã không có gì xảy ra.

Rõ ràng làm hết chuyện ác, cuối cùng còn vô tội nhu nhược mà chỉ trích là mọi người bức bách mình, quả thực là một đoá bạch liên hoa biết đi tiêu biểu!

Cho nên vừa nghe được bọn họ nhắc tới Bạch Mộ Tình, Thẩm Du mới để tâm như vậy.

Hai người ngoài phòng khách có lẽ cũng không quan tâm có người trộm nghe hay không, thanh âm trò chuyện không hề hạ thấp, vừa lúc làm cho Thẩm Du nghe được rõ ràng.

Trợ lý Đỗ nói "Bạch Mộ Tình hiện tại danh khí không nhỏ, mời cô ấy đến làm người đại diện chỉ sợ tốn không ít công sức."

Thẩm Tiêu cười cười "Bây giờ còn có thứ gì mà tiền không mua được? Minh tinh lại như thế nào? Không xong thì lại ra giá cao chút."

"Tôi hẹn cô ấy cuối tuần gặp mặt, Thẩm tổng lúc đó có muốn đến hay không?"

Thẩm Tiêu nghe ra không mấy hứng thú nhưng vẫn nói một câu "Có ảnh chụp không? Trước nhìn một cái."

Khẩu khí kia, không khác gì tuỳ tiện đi chợ chọn một cái bắp cải.

Nghe đến đó, Thẩm Du nhịn không được nuốt nuốt nước bọt, từ bọn họ đối thoại, cô rốt cuộc có thể xác nhận cốt truyện tiến độ đang đi đến đâu. Xem ra Thẩm Tiêu với Bạch Mộ Tình còn chưa thông đồng, tên đại BOSS thần kinh này vẫn chưa đi trêu chọc Tư Đồ Dật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!