Sau lần thứ hai kêu đau, Thẩm Du đã hiểu là chuyện gì, kỳ thật thân thể này của nguyên chủ mỗi khi đến kỳ đều đau chết đi sống lại, trước đây cô chưa bao giờ trải qua đau đớn như vậy nên nhất thời phản ứng hơi thái quá.
Lúc sau nghe được Thẩm Tiêu hoảng loạn mà cho rằng cô sắp chết, nếu không phải đang quá đau mà nói, Thẩm Du thật sự sẽ cười ra tiếng.
Chú Lý lớn tuổi trải đời, nên khi nhìn thấy vết máu trên thảm cũng không kinh hoảng, liền bảo Thẩm Tiêu "Mau đem đứa nhỏ bế lên, mang trở về phòng rồi đặt lên giường."
Thẩm Tiêu ngày thường đều là hất hàm sai khiến người khác, nào tới lượt ai đối với hắn hô nọ gọi kia. Nhưng trong lúc thực sự hoảng loạn, hắn cũng mặc kệ này đó, lập tức bế Thẩm Du hướng lên phòng mà chạy. Thật sự là chạy, giống như sợ chỉ cần chậm một bước, cô sẽ trực tiếp tắt thở.
Chú Lý bên này mau chóng đi tìm túi chườm, rót đầy nước ấm sau đó đem lên cho Thẩm Du.
Chờ mọi việc xong xuôi, chú Lý mới đẩy Thẩm Tiêu đi ra ngoài.
"Được rồi được rồi, không có việc gì, còn lại chính tiểu thư có thể xử lý. Để chú đi nấu một chén nước đường."
Thẩm Tiêu lòng còn sợ hãi nhìn cánh cửa đóng kín "Thật sự không sao?"
"Đau bụng đến ngày sẽ không chết được, tiên sinh yên tâm."
Thẩm Tiêu vẫn cố dò hỏi "Thật sự không cần đi bác sĩ?"
"Nếu quá đau thì chỉ có thể uống thuốc giảm đau, gặp bác sĩ cũng vô dụng."
Thẩm Tiêu nghĩ thầm: đau bụng đến tháng đều trị không được, vậy còn cần bác sĩ để làm gì!
Lúc hai người đi xuống cầu thang, Thẩm Tiêu lại hỏi "Có phải hôm nay chơi hơi quá, doạ đứa nhỏ này sợ rồi không?"
Khó có được mấy khi Thẩm Tiêu tự mình tỉnh ngộ, chú Lý vui mừng mà trả lời "Tiểu thư còn nhỏ, lại chỉ có tiên sinh là người nhà, tiên sinh phải đối xử tốt mới được."
Thẩm Tiêu bực bội oán thầm, vì cái gì so với sủng vật còn khó nuôi hơn đâu? Trước kia tử khí trầm trầm không thú vị, gần nhất rốt cuộc chơi vui một chút lại nhanh chóng bị chơi hư rồi, phiền toái!
"Không phải nói thích mấy con búp bê đó sao? Chú mang hết lên cho nó đi."
Chú Lý nghe xong vội vàng gật đầu, âm thầm mừng rỡ, rốt cuộc tiên sinh cũng biết đau lòng người khác.
Vì để cho Thẩm Du kinh hỉ, hắn còn đặc biệt lựa chọn lúc tối trời, lẻn đi vào phòng trộm đặt búp bê lên trên giường.
Kết quả Thẩm Du ngày hôm sau tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy mười con búp bê ngồi vây quanh, ánh mắt quỷ dị mà nhìn cô, thiếu chút nữa đem Thẩm Du hù chết.
***
Sinh lý kì đau đớn tới ào ạt thực sự hành hạ Thẩm Du chết khiếp. Cô trước kia mỗi khi tới ngày đều không đau, hiện tại về sau hàng tháng phải trải nghiệm cái đau này một lần, ngẫm lại cảm thấy thật khủng bố.
Cũng không biết nguyên chủ trước kia làm cách nào chịu đựng được, dù sao Thẩm Du cũng không nhịn nổi, không chỉ uống thuốc giảm đau mà còn xin nghỉ học hẳn hai ngày.
Cũng vừa lúc dành thời gian này cân nhắc cho vở diễn, Thẩm Du nghĩ nghĩ, cảm thấy không cần thiết sửa lại kịch bản mà Bạch Mộ Vũ đưa, nhưng đến lúc đó cô muốn phát huy như thế nào cũng không tới phiên Bạch Mộ Vũ đến quản. Dù sao hai người cũng không cần luyện tập với nhau.
Tổng thể chỉ cần đừng biểu hiện đến quá tệ, cái này dù sao cũng là kiểm tra hàng tháng, quan hệ đến thành tích môn học nên cả học sinh lẫn giáo viên đều nghiêm túc mà làm. Bởi vậy cho nên Bạch Mộ Vũ mới yên tâm rủ rê cô chung tổ mà không lo lắng cô sẽ cố ý phá đám.
Bạch Mộ Vũ tuy rằng chỉ là sinh viên năm hai, nhưng vô tình lại có chị gái làm diễn viên, cơ hội đóng phim không hề ít. Thường ngày vẫn luôn được gọi vào vai nữ phụ, về điểm này bạn bè trong lớp đều so không được. Có được cơ hội rèn luyện thực tế, kĩ thuật diễn của Bạch Mộ Vũ khẳng định là tốt so với mặt bằng chung rất nhiều. Chính ả cũng là nghĩ như vậy nên mới cố tình lôi kéo Thẩm Du hợp diễn một màn, định dùng diễn kĩ nghiền áp cô.
Nhưng dù Bạch Mộ Vũ có tính toán khéo léo cỡ nào, cũng sẽ không tính đến Thẩm Du kì thật là xuyên qua tới. Hơn nữa bản thân còn là một diễn viên từng diễn qua vài bộ cổ trang, kể cả diễn xuất không quá xuất sắc đi nữa cũng sẽ không luống cuống. So với Bạch Mộ Vũ, khả năng còn muốn chuyên nghiệp hơn nhiều.
Phân tích một hồi, Thẩm Du liền cảm thấy ngượng ngùng, chính mình có chút khi dễ trẻ nhỏ. Nhưng cái loại tranh chấp ấu trĩ này là do Bạch Mộ Vũ khơi mào ra tới, cô cũng không còn cách khác.
Sau hai ngày nghỉ lại là cuối tuần, tương đương Thẩm Du một hơi nghỉ được bốn ngày, nhưng bốn ngày này cô cũng không nhìn thấy Thẩm Tiêu. Hỏi chú Lý, ông ấy cũng nói không biết. Có thể là bị bộ dáng đau đớn của Thẩm Du doạ đến, nên đã đi tìm chỗ lánh nạn.
Ngày nghỉ qua đi chính là thời điểm kiểm tra môn học, sinh lý kỳ vừa hết, Thẩm Du cả người cũng phấn chấn lên, cảm giác chính mình đã vô địch thiên hạ.
Sáng sớm chạy đến trường, bạn học cùng lớp đã gần đông đủ, bàn ghế đều bị dọn trống, ở giữa chừa ra một khoản rộng để lát nữa dùng làm sân khấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!