Chương 9: (Vô Đề)

Edit: Linh

Beta: Thanh Thanh

~~~

Phó Tiểu Ngư đi theo Cố Thanh Vân ra một đầu khác của ngõ nhỏ, vừa ra khỏi ngõ nhỏ chính là đường dành cho người đi bộ.

Bây giờ là thời gian làm việc lại còn là sáng sớm, không có nhiều người, trên đường cái khó được mà hiện ra vài phần vắng vẻ.

Phó Tiểu Ngư đi bên người Cố Thanh Vân, cô ấy rất cao, Phó Tiểu Ngư muốn nhìn mặt cô ấy đều phải ngẩng mặt lên: "Chị, mới sáng sớm sao chị lại ra đây dạo phố?"

Cố Thanh Vân đeo túi xách lên vai, sau khi đánh rơi hai lần, cô ấy dứt khoát đổi thành đeo lệch, sau đó mới cúi đầu nhìn Phó Tiểu Ngư, nói: "Chị định sẽ ăn sáng ở gần đây, nhưng không ngờ một thời gian không tới thì cửa hàng kia lại đóng cửa mất rồi, sớm biết nó sẽ đóng cửa thì chị đã mua lại nó.

"

Phó Tiểu Ngư: …

"Trước tiên chúng ta tìm nơi ăn sáng đã, xong rồi đi dạo phố?" Phó Tiểu Ngư đề nghị.

Cố Thanh Vân gật đầu "Cũng được, chị nhớ ở phía trước không xa có quán bán bún nội tạng bòTriều Sán* chính tông, chị đưa em đi.

"

*Triều Sán: Là  kết hợp của Triều Châu (tên phủ cũ ở huyện Triều An, tỉnh Quảng Đông) và Sán Đầu (tên một thành phố ở tỉnh Quảng Đông)

Bún nội tạng bò: Món này bao gồm bún, thịt bò, gan bò, rau… trong đó có nội tạng bò.

Đặc sản Quảng Đông

Phó Tiểu Ngư đã ăn sáng rồi nhưng  khi nghe thấy bún nội tạng bò vẫn nuốt nước miếng, bản chất ham ăn lộ ra không thể nghi ngờ: "Vậy đi nhanh đi.

"

Cố Thanh Vân rất quen thuộc với đường phố quanh đây như là thường xuyên đi dạo phố, cô ấy quen thuộc dẫn Phó Tiểu Ngư đi đến trước cửa một sạp hàng nhỏ, vừa vào cửa đã nói vào chỗ cửa sổ nhỏ: "Ông chủ, hai bát bún nội tạng bò lớn.

"

Bên trong sạp chỉ có bốn cái bàn, lúc này không có ai, Cố Thanh Vân tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống, sau đó nâng nâng cằm về phía Phó Tiểu Ngư một chút, ý bảo cô ngồi xuống đối diện.

Lúc Phó Tiểu Ngư ngồi xuống phát hiện trên bàn có vài giọt dầu, chắc là lúc mang bát của vị khách trước đi chủ quán lau không sạch, cô liếc mắt nhìn Cố Thanh Vân thấy cô ấy bình tĩnh tự nhiên, căn bản không thèm để ý hoàn cảnh xung quanh.

Một thiên kim nhà giàu mà lại không kiêu ngạo ngồi ở quán ven đường ăn sáng, quả thực rất hiền hoà.

Vừa nghĩ như thế, thiện cảm của Phó Tiểu Ngư với Cố Thanh Vân từ từ tăng lên, nói: "Chị, bình thường chị đều một mình đi ra ngoài sao? Giống như gặp phải chuyện vừa rồi đó, rất nguy hiểm.

"

Cố Thanh Vân nhướng mày, cười cười nhìn cô nói: "Vừa rồi tương đối nguy hiểm là bọn họ đó! Nếu như em mà không ngăn cản thì bọn họ nhất định sẽ chảy máu.

"

Phó Tiểu Ngư gật đầu, nói: "Chị đánh cận chiến thật lợi hại, các chiêu thực dụng trực tiếp không hoa lệ.

"

Cố Thanh Vân nhướng mày, sờ sờ ấm trà trên bàn thấy nóng, lấy ra hai cái ly dùng một lần ở bên cạnh, trước rót cho Phó Tiểu Ngư một ly, sau đó mới rót cho mình một ly.

Uống nửa ly trà ấm xong Cố Thanh Vân mới nói: "Chị từ nhỏ đã học cái này, em thì sao? Thoạt nhìn cũng có thể đánh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!