Edit: Thư Bê
Beta: Thanh Thanh
~~~
Cố Thanh Vân nhìn tấm bìa cứng ngây ra vài giây, giơ tay nắm chặt lan can cửa, siết thật chặt, các khớp xương cũng trở nên trắng bệch, rõ ràng là không tin.
"Cái này là do anh viết đúng không?" Sắc mặt anh không được tốt, thoạt nhìn có vài phần âm trầm, kết hợp với ngũ quan anh tuấn của anh tạo nên nét đẹp sắc bén.
Nhìn thấy đối phương không vui, Phó Minh Lễ ngược lại lại cảm thấy rất thú vị, anh ta gõ gõ tấm bìa cứng, nói: "Chữ viết trẻ con như này, không cần đoán cũng biết là ai viết."
Anh ta đánh giá Cố Thanh Vân mặc bộ quần áo bình thường đứng bên ngoài cửa sắt, tóc ngắn sạch sẽ lưu loát, ngũ quan anh tuấn thâm thúy, gương mặt cương nghị, dáng người cao lớn rắn chắc.
Ầy……
Phó Minh Lễ im lặng suy nghĩ, bộ dạng như vậy vừa nhìn đã biết đây là một thanh niên cường tráng, sao trước đây không ai phát hiện ra anh ta là nam giả nữ nhỉ? Chẳng lẽ mắt mọi người đều dính phân hết rồi sao?
Nhưng anh ta vẫn miệng tiện nói: "Ăn mặc như này nhìn cũng chẳng ra làm sao, váy vẫn thích hợp với anh hơn."
Cố Thanh Vân cũng không bị chọc giận, mục đích của anh hôm nay là gặp Phó Tiểu Ngư, không phải đến để cãi nhau với Phó Minh Lễ: "Thật sự không mở cửa cho tôi vào sao?"
Phó Minh Lễ rút điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi nói: "Trên này không phải viết rõ rồi sao? Cố Thanh Vân và chó không được vào." Lúc anh ta nói, cố tình nói những tên đàn ông chó thành chó, vô cùng khiêu khích.
Trong lòng Cố Thanh Vân sốt ruột nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, anh nâng cằm, muốn điếu thuốc và bật lửa của Phó Minh Lễ, sau đó dựa lưng cửa, cúi đầu đốt.
Hai người cứ như vậy cách một cánh cửa yên lặng hít mây nhả khói.
Đúng lúc ánh chiều tà chiếu rọi xuống bụi cây xanh um tươi tốt trong sân, ngẫu nhiên có vài tiếng chim hót khiến chung quanh càng trở nên yên lặng, phía bên trái trong sân có một cây đại thụ, cành lá tươi tốt tựa như một cây dù khổng lồ che khuất một mảng bóng râm nơi cửa chính, ánh mặt trời xuyên thấu qua khoảng cách giữa những chiếc lá chầm chậm rơi xuống đất, hóa thành những mảnh nhỏ màu vàng bao phủ lấy mặt đất.
Hút xong nửa điếu thuốc, Cố Thanh Vân hỏi Phó Minh Lễ: "Tiểu Ngư giận lắm sao?"
Ngón tay Phó Minh Lễ kẹp điếu thuốc, búng búng tàn thuốc, bĩu môi nói: "Giận lắm, sắp phát nổ rồi, bây giờ trong nhà ai cũng không dám chọc nó, vị trí còn cao hơn cả ông già rồi."
Nhớ tới vài hành động khác thường của Tiểu Ngư mấy ngày nay, Phó Minh Lễ bất đắc dĩ lắc đầu, tục ngữ có câu "Con gái lớn thì phải lấy chồng, giữ ở nhà như quả bom nổ chậm" thật sự không sai chút nào mà.
Cố Thanh Vân:……
Phó Minh Lễ liếc mắt quan sát anh, nhìn rất kỹ càng, không bỏ qua bất kỳ động tác biểu hiện nhỏ nào, bỗng nhiên cảm thấy Cố Thanh Vân có chút hồn xiêu phách lạc, bộ dạng như vừa mới thất tình.
Phó Minh Lễ ngay lập tức hiểu ra vấn đề, da đầu run lên, anh ta hung hăng ném điếu thuốc trong tay xuống đất, mở cửa nhỏ bên cạnh ra, hùng hổ đi ra ngoài, vài bước đã đến trước mặt Cố Thanh Vân, kéo vạt áo anh nói: "Có phải anh đã có ý xấu với Tiểu Ngư từ trước rồi không? Lần đó ở cầu thang, là anh gài con bé phải không? Anh luôn lợi dụng thân phận phụ nữ của mình, nhân cơ hội ăn đậu hũ của nó!!"
Phó Minh Lễ càng nói càng tức, tay phải không kiềm được nắm thành quyền: "Phải hay không?!"
Cố Thanh Vân kiên quyết phủ nhận: "Không phải, tôi không có, chuyện ở cầu thang lần đó thật sự là ngoài ý muốn."
Phó Minh Lễ nhíu mày: "Anh không rung động với con bé?"
Cố Thanh Vân sửa lại cho đúng: "Tôi không lừa cô ấy, nhưng tôi rung động."
Phó Minh Lễ lập tức trừng mắt, nắm chặt tay muốn đấm thẳng vào mặt anh, nhưng động tác của Cố Thanh Vân cũng không chậm, anh nắm chặt cổ tay Phó Minh Lễ.
Anh nói: "Anh hai, anh không đánh lại em."
Hai chữ "anh hai" này làm Phó Minh Lễ tức giận: "Cái loại không biết xấu hổ này! Ai là anh hai của anh??!"
Cố Thanh Vân nhếch lông mày, nói: "Em thích Tiểu Ngư, muốn theo đuổi cô ấy, đến lúc theo đuổi thành công thì anh chính là anh hai của em."
Phó Minh Lễ muốn tránh khỏi sự kiềm chế của Cố Thanh Vân, nhưng không ngờ sức lực của Cố Thanh Vân lại rất lớn, siết cổ tay anh ta đến phát đau, Phó Minh Lễ thua về sức lực nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua, tức giận nói: "Anh mơ đẹp đấy, mọi chuyện còn chưa xong đâu, hơn nữa bây giờ em gái tôi còn chẳng muốn gặp anh, anh lại bắt đầu ảo tưởng rằng mình có thể theo đuổi thành công sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!