Editor: Đen
Beta: Thanh Thanh
~~~
Cố Thanh Vân thật sự đã bị lời nói của Phó Tiểu Ngư dọa sợ, cũng thầm cảm thấy may mắn vì anh có sức chịu đựng đáng kinh ngạc.
Ngẩn người vài giây, anh bật cười ra tiếng, anh không thừa nhận, cũng không phủ nhận mà chỉ nói: "Thế nào, em lại muốn quản đến trên đầu chị luôn sao?"
Trong lòng Phó Tiểu Ngư lộp bộp một chút, thầm nghĩ quả thật là cô đã suy nghĩ quá sâu xa, thế nhưng đây cũng là do tình cảm của hai người ngày càng thân thiết nên cô mới không kiêng kị gì như vậy.
Nghĩ xong, cô lên tiếng giải thích: "Em cũng chỉ nghĩ cho thân thể của chị mà thôi.
Chị chơi sung sức như vậy, tuổi còn trẻ mà cơ thể không được toàn vẹn thì thế nào bây giờ?"
Cố Thanh Vân thật sự vừa xấu hổ vừa buồn cười, không biết cái đầu nhỏ của cô đang suy nghĩ cái gì nữa, anh hừ nhẹ nói: "Nhưng thật ra em lại biết rất nhiều."
Phó Tiểu Ngư nhướng mày: "Bình thường em thích lên Tấn Giang đọc tiểu thuyết."
Cố Thanh Vân suy đoán, đây chắc chắn là một trang web kỳ quái nào đó trên mạng, nếu không sao mà Phó Tiểu Ngư lại biết được những kiến thức này.
Nhưng đây là sở thích cá nhân, anh không quản được, vì thế nói: "Em có còn muốn xem phim nữa không, nếu xem thì đi mua vé ngay thôi."
Phó Tiểu Ngư vội vàng gật đầu, nói: "Xem xem, nhưng mà, chị không định lấy cái kia xuống trước sao?"
Cố Thanh Vân im lặng, sau đó hít một hơi, anh tới gần rồi cúi đầu xuống ghé bên tai cô nói khẽ: "Lấy ra thì để ở đâu? Cầm trên tay sao?"
Phó Tiểu Ngư hít một hơi thật sâu, sắc mặt thoáng cái đã đỏ thành màu cà chua: "Thứ như thế sao có thể cầm trên tay được!"
Vậy cũng quá xấu hổ rồi!
Cố Thanh Vân nhìn cô xấu hổ đến mức đỉnh đầu sắp bốc khói thì cảm thấy thú vị, vì thế anh tiếp tục trêu chọc cô: "Cho nên, chỉ có thể tiếp tục để nó ở bên trong thôi."
"Vậy… Vậy liệu rằng nó có đột nhiên rơi ra không." Phó Tiểu Ngư lo âu hỏi.
Cố Thanh Vân lại tự cảm thấy nội tâm của mình vô cùng mạnh mẽ, bình tĩnh lên tiếng: "Yên tâm đi, cho dù bây giờ chị có nhảy từ tầng cao xuống thì cũng không rơi ra được." Dù sao cũng là hàng lớn lên trên người anh, trừ khi lấy dao cắt đứt, nếu không làm sao rơi xuống dễ thế được.
Phó Tiểu Ngư cảm thấy đề tài này thật sự quá xấu hổ, không thể tiếp tục được nữa, vì thế cô ngẩng đầu nhìn anh: "Chúng ta… Chúng ta đi xem phim trước đi."
Vì thế hai người rời khỏi chỗ cầu thang, đi đến quầy lễ tân mua vé.
Đó là bộ anime đứng đầu bảng xếp hạng trong nước, Cố Thanh Vân lại mua bắp rang bơ và coca cho Phó Tiểu Ngư.
Hai người chờ không bao lâu đã được vào xem phim.
Bộ phim rất hay, hình ảnh tuyệt vời cũng rất hài hước, nhưng Phó Tiểu Ngư nhìn lại thất thần, sau đó lén quay sang nhìn trộm Cố Thanh Vân.
Cố Thanh Vân vốn dĩ đang xem rất chuyên tâm, lâu lâu còn bốc mấy viên bỏng ngô ăn, thế nhưng cũng không được bao lâu đã bị phân tâm, ánh mắt của Phó Tiểu Ngư thật sự vô cùng nóng bỏng, khiến anh không thể không để ý.
Anh quay đầu liếc nhìn cô một cái, bình tĩnh nói: "Muốn hỏi gì thì hỏi đi, cái ánh mắt kia của em không phải là ánh mắt nữa rồi, mà là tia laser đó."
Phó Tiểu Ngư cười hì một cái, sau đó lại gần một tí, ngẩng đầu lên, kề sát vào tai anh lên tiếng: "Chị, chị mang theo cái kia, có phải vô cùng không thoải mái hay không?"
Giọng của cô rất nhẹ, hơi thở tựa hoa lan, ấm áp phả bên tai Cố Thanh Vân – vị trí mẫn cảm nhất trên cơ thể anh khiến anh lập tức nổi da gà, bên tai giống như có dòng điện chạy qua, có chút tê dại nóng lên.
Cố Thanh Vân đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, anh nuốt nước bọt, cũng học theo dáng vẻ của cô, tiến lại bên tai cô, hạ thấp giọng nói: "Rất thoải mái."
Rạp chiếu phim tối, chỉ có ánh sáng từ phía màn hình lớn, ánh đèn lúc sáng lúc tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!