Edit: Thư Bê
Beta: Thanh Thanh
~~~
Hội sở Hoàng Uyển khí thế xa hoa, ẩm thực hay giải trí đều đỉnh, nghe nói trên tầng thượng còn có sân golf, tuyệt đối là nơi ăn chơi nổi tiếng mà các nhân vật quý tộc thành phố S lựa chọn đầu tiên. Phó Minh Nghĩa lần đầu mời thiên kim nhà họ Cố ăn cơm, đương nhiên là phải chọn chỗ tốt.
Phó Tiểu Ngư từ thang máy đi ra, bước lên tấm thảm nhập khẩu cao cấp sang quý, mỹ nữ phục vụ mặc sườn xám bên cạnh quầy phục vụ chào đón, nở nụ cười khéo léo dò hỏi cô tìm phòng nào.
Phó Tiểu Ngư báo tên Phó Minh Nghĩa, mỹ nữ mỉm cười gật đầu, đi ở phía trước dẫn đường cho Phó Tiểu Ngư.
Tạo hình đèn tường hai bên hành lang độc đáo, phát ra ánh sáng ấm áp, toàn bộ tầng lầu đều là phòng VIP, thời gian này đúng lúc có lượng khách cao, trước cửa mỗi phòng đều có nhân viên phục vụ, chứng tỏ bên trong phòng đều có khách.
Khi đi qua một căn phòng, cửa phòng đột nhiên mở ra, một người đàn ông vừa nghe điện thoại vừa đi từ trong ra.
"Hạ thiếu, mấy anh em chỉ chờ mỗi mình cậu thôi đấy, khi nào có thể tới?" Người đàn ông dừng một chút, cười ra tiếng: "Được được, rượu đã rót ra rồi, chỉ chờ cậu đến tự phạt."
Người đàn ông cúp điện thoại rồi nhét vào túi quần, lại móc ra một gói thuốc lá, sau đó không chút để ý giương mắt nhìn về phía Phó Tiểu Ngư, sửng sốt một giây, ngay sau đó cười nói: "Em gái Tiểu Ngư!"
Phó Tiểu Ngư:…
"Sao vậy, không nhớ anh à?" Người đàn ông cất điếu thuốc, tiến lên một bước cúi đầu nhìn cô.
"Thịnh tiên sinh." Phó Tiểu Ngư mặt vô biểu tình chào hỏi anh ta.
Thịnh Vọng nhướng mày, cười nói: "Gọi Thịnh tiên sinh thật là xa lạ, anh với anh hai em là bạn tốt, em có thể gọi anh là anh Thịnh."
Phó Tiểu Ngư thiếu chút nữa bị ghê tởm hỏng rồi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi còn có hẹn, không quấy rầy Thịnh tiên sinh nữa, tạm biệt." Nói xong cũng ra hiệu bảo nhân viên phục vụ tiếp tục dẫn đường.
Thịnh Vọng ngoài ý muốn đá phải ván sắt nhưng cũng không tức giận, còn cười nói nhỏ với bóng dáng của cô: "Thật đúng là ớt cay nhỏ."
Nhân viên phục vụ đưa Phó Tiểu Ngư đến trước một gian phòng, một nhân viên phục vụ khác xoay người gõ cửa, sau đó mở cửa ý bảo Phó Tiểu Ngư đi vào.
Phó Tiểu Ngư không vào ngay, đầu tiên là ngó vào nhìn một chút, phát hiện trên sô pha ở đại sảnh không chỉ có Phó Minh Nghĩa cùng Cố Thanh Vân mà còn có Phó Minh Lễ không mời mà đến.
Phó Tiểu Ngư cười trộm trong lòng, nghĩ thầm động tác của Phó Minh Lễ thật là nhanh, vậy mà còn tới sớm hơn cả cô.
Tuy trong lòng biết rõ ràng, nhưng mặt ngoài vẫn phải giả bộ một chút, vì thế sau khi chào hỏi qua các anh các chị trong phòng, sau đó rất kinh ngạc hỏi Phó Minh Lễ: "Anh hai, sao anh cũng ở chỗ này?"
Phó Minh Lễ ngồi ở trên sô pha, hai chân bắt chéo, nghe vậy giương mắt nhìn cô, cười nói: "Tối nay anh có việc ở bên này, nghe nói anh cả cũng ở đây nên tới chào hỏi, không nghĩ tới Cố tiểu thư cũng có mặt, thật là có duyên nha!"
Phó Tiểu Ngư:…
Anh tới chỗ hẹn hò của người ta làm bóng đèn thì thôi đi, còn nói có duyên với đối tượng hẹn hò của người ta, Phó Minh Lễ vai ác này của anh có phải có chút quá kiêu ngạo rồi không?
Phó Minh Nghĩa ngồi ở bên kia sô pha sắc mặt quả thật không dễ nhìn, bình tĩnh nói: "Chào hỏi xong rồi thì em có thể đi."
Phó Minh Lễ ngồi vững chãi ở trên sô pha, không có một chút ý tứ rời đi: "Đều là người một nhà cả, ăn một bữa cơm anh lại chỉ gọi Tiểu Ngư cũng quá bất công rồi, huống chi còn có khách quý là Cố tiểu thư ở đây nữa, Cố tiểu thư, cô nói có phải không?"
Hôm nay Cố Thanh Vân mặc một bộ váy liền áo màu xanh đậm, trên cổ thắt khăn lụa cùng màu, không chỉ hoàn mỹ che đậy hầu kết mà càng tôn thêm làn da trắng cùng mỹ mạo của anh.
Anh ngồi dựa ở trên sofa đơn, một tay chống cằm, khóe miệng mang theo một tia ý cười lười nhác, nhàn nhã nhìn ba anh em nhà họ.
Từ khi nghe Phó Tiểu Ngư miêu tả hai anh trai xong, ấn tượng của Cố Thanh Vân đối với hai người đàn ông này đã rơi xuống vài bậc, nếu không phải nghĩ đến về sau có khả năng sẽ hợp tác, anh thật sự lười đi ứng phó bọn họ, may mắn ở trong cuộc xã giao nhàm chán này có thêm một Phó Tiểu Ngư thú vị, bằng không Cố Thanh Vân thật sợ mình sẽ ngồi ngồi rồi ngủ luôn mất.
Bị Phó Minh Lễ điểm danh, Cố Thanh Vân cũng không để ý tới, ngược lại vẫy tay với Phó Tiểu Ngư đang đứng ở cửa: "Tiểu Ngư, lại đây ngồi."
Phó Tiểu Ngư lộ ra một nụ cười xán lạn, chạy chậm đến chỗ Cố Thanh Vân: "Chị!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!