Hoàng Hiểu Quyên không ngờ loại lưu manh từ nông thôn tới lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, cô ta không giải thích được, tức giận đến mức hét chói tai: "Không phải đâu, không phải!"
"Được rồi!" Liễu Hồng quát, vị nữ cảnh sát này hoàn toàn không sắc mặt vui tươi chút nào đối với Hoàng Hiểu Quyên: "Đều đến đồn công an viết bản tường trình!"
Sau đó quay đầu nói với Hạ Miên: "Cô cũng bớt nói hai câu đi, lát nữa cầm tờ giấy đi khám nghiệm thương tích cho đứa trẻ trước." Mặc dù cùng là dáng vẻ giải quyết việc chung, nhưng giọng nói đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
Hoàng Hiểu Quyên chưa từng trải qua chuyện kiểu này, trong thời đại hiện giờ bị bắt vào đồn Công an, cho dù được thả ra cũng không còn mặt mũi gặp người khác. Lúc này, vừa nghe thấy khám nghiệm thương tích, cô ta lập tức nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi cũng muốn tố cáo cô ta tội đánh người, có cần phải khám nghiệm thương tích hay không."
Bà Lưu nhổ phì phì: "Cô còn mặt mũi báo cảnh sát sao? Cô khám nghiệm thương tích gì? Dì cậu bé đánh cô thế là còn nhẹ đấy!"
Vân Chi
"Không thể nói như vậy." Có người nói: "Đúng là cô ta nên đến bệnh viện khám nghiệm thật, khám thử xem có phải tim gan đều là màu đen hay không."
Bà Lưu nói với Liễu Hồng: "Đồng chí cảnh sát, nhà tôi ở ngay đối diện, cô chờ một chút, để tôi lấy vài bộ đồ và chút đồ ăn cho đứa trẻ đã, cũng đến giờ cơm trưa rồi, người lớn đói một chút không sao, không thể để trẻ con bị đói được."
"Còn không phải sao." Một người phụ nữ còn trẻ tuổi được nhắc nhở, trực tiếp nhét một túi bánh bông lan vừa mua sang: "Vừa mới mua đó, để đứa bé ăn trước đi, đáng thương quá, chắc là đói mềm bụng rồi."
Càng nói càng cảm thấy chua xót, con gái nhà cô ấy cũng xấp xỉ tuổi này, người làm mẹ, nhìn thấy cảnh tượng ấy đều rất khó chịu.
Tiểu Phong sợ người lớn từ tận đáy lòng, kề sát Hạ Miên, nhỏ giọng cầu cứu: "Dì ơi."
Người phụ nữ thấy dáng vẻ đáng thương của Tiểu Phong thì cực kỳ khó chịu: "Đừng sợ đừng sợ, dì cầm hộ thằng bé, lát nữa cho nó ăn." Sau đó đặt đồ vào tay Hạ Miên.
Hạ Miên vỗ về lưng của Tiểu Phong, cũng không từ chối. Cô nói với người phụ nữ kia: "Cảm ơn chị."
"Em gọi chị là chị Vương là được." Lúc này, người phụ nữ trẻ tuổi nhìn Hạ Miên rất vừa mắt: "Sau này có việc cứ tới tìm chị, chị ở lầu trên."
Sau chị Vương, còn có chị Triệu nhét một bịch sữa canxi AD cho cô, một người đàn ông trẻ tuổi còn trực tiếp đưa qua một quả dưa hấu, khiến Hạ Miên dở khóc dở cười.
Mọi người cũng cười mắng: "Cái này thì đứa trẻ ăn thế nào?!"
Người đàn ông sờ lên đầu ngượng ngùng nói: "Không phải vì nghĩ thằng bé chwua từng được ăn sao?"
Mọi người lại thở dài một hơi.
Bà Lưu cầm một bộ quần áo ra nói: "Đây là của cháu trai nhỏ nhà thím, trước tiên cứ mặc tạm đi đã."
"Cảm ơn thím Lưu." Hạ Miên nói.
"Đi đi, đi thôi." Bà Lưu nói: "Đi sớm về sớm một chút, tối nay qua nhà thím ăn cơm! Thím nấu canh gà để thằng bé bồi bổ cho tốt."
Hoàng Hiểu Quyên vẫn muốn cố gắng cứu vãn mặt mũi: "Thím Lưu, thật sự không phải, cháu thật sự bị oan mà!"
Nhưng câu nói ấy đổi lại là ánh mắt nhất trí xem thường của mọi người.
Nam cảnh sát quát lên: "Đi thôi!"
Đến Cục cảnh sát, hai người tách nhau ra viết bản tường trình, vấn đề của Hạ Miên và Tiểu Phong tương đối đơn giản, sau đó cầm tờ giấy đi làm báo cáo khám nghiệm thương tích.
Bệnh viện hai người khám nghiệm thương tích chính là bệnh viện Nhân dân Minh Thị đối diện bệnh viện Gia đình Hoa Cương, không ít người chen chúc trong sảnh tiếp tân.
Hạ Miên dắt Tiểu Phong vừa đi vào đã cảm nhận được ánh mắt chú ý từ bốn phương tám hướng, cô vô thức cúi đầu, nhìn chiếc dây chuyền hình đầu lâu với hai lỗ mắt tối đen trước n.g.ự. c một lúc lâu.
Được rồi, gu ăn mặc hoang dã này quả thật khiến người khác phải kinh ngạc, nhưng mà cô nhìn trên dưới cả buổi, cũng không nhìn ra nơi khiến người ta kinh diễm.
Trong lúc còn ngờ vực, thì trông thấy một y tá nhỏ trang điểm tinh tế bước đến, hai mắt sáng lên nhanh chân bước về phía cô, ánh mắt ấy khiến Hạ Miên sinh ra ảo giác bản thân là miếng thịt mỡ thơm ngon.
Phản ứng của Tiểu Phong còn lớn hơn so với cô, trực tiếp nắm tay cô lui về sau một bước. Hạ Miên bị cậu bé kéo lùi lại theo, đột nhiên gặp phải lực cản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!