Tiêu Tế tiến lại gần, những sợi tóc đen như mực rủ xuống, Tô Vân Khanh rất nhanh đã cảm nhận được hơi thở thanh mát từ tuyết sơn trên người Tiêu Tế.
Cậu ngây ra một lúc, rồi bất giác nở một nụ cười.
Tiêu Tế thấy nụ cười của Tô Vân Khanh, đôi mày khẽ nhíu lại, không khỏi cảnh giác.
Nắm chặt tay Tô Vân Khanh hơn, Tiêu Tế hỏi: "Em cười cái gì?"
Tô Vân Khanh ánh mắt hơi động, rồi nhẹ nhàng nói: "Phu quân thật thơm."
Tiêu Tế: ...
Tin tưởng vào lời nói của Tô Vân Khanh, Tiêu Tế nghiêng đầu, đưa mũi ngửi thử trên vai mình.
Nhưng không ngửi thấy gì cả.
Tiêu Tế ánh mắt trầm xuống, quay lại nhìn cậu, nói: "Lại lừa người. Ta đâu bao giờ dùng hương liệu này."
Chỉ có mùi hương nhẹ nhàng của hương giáng chân, nhưng hương đó thực sự rất bình thường, Tô Vân Khanh lại có mũi rất tinh, mỗi lần phối hương đều phải dùng những loại nguyên liệu quý giá, sao có thể nghĩ mùi hương giáng chân lại dễ chịu? Chắc chắn là nói dối.
Tô Vân Khanh nhìn thấy biểu cảm này của Tiêu Tế, ngược lại cũng không vội vàng, suy nghĩ một lát rồi cười nhẹ, khẽ hỏi: "Vậy phu quân, có thấy em thơm không?"
Tiêu Tế nghẹn lời.
Y thực sự cảm thấy Tô Vân Khanh thơm.
Nhưng—
"Em cả ngày bày biện hương liệu, trên người có hương cũng là điều tất nhiên."
Hàng mi dài của Tô Vân Khanh khẽ rung, một lúc sau, cậu khẽ thở dài: "Xem ra, tình ý phu quân dành cho em vẫn không bằng em đối với phu quân."
Tiêu Tế sững người.
Không rõ Tô Vân Khanh lấy đâu ra kết luận vô lý như vậy, theo bản năng liền phản bác: "Rõ ràng là phu quân, ngày ngày trêu chọc em, lời nói chưa bao giờ thật lòng—"
"Phu quân," Tô Vân Khanh chậm rãi lên tiếng, "chàng cảm thấy, khi em mất trí nhớ, em có phải rất nhiệt tình với chàng không?"
Tô Vân Khanh không nhắc thì còn đỡ, vừa nhắc đến, sắc mặt Tiêu Tế liền trở nên âm trầm hơn, ánh mắt lạnh xuống, bàn tay đang nắm cổ tay hắn cũng không kìm được mà siết chặt thêm vài phần: "Chuyện ấy ta còn chưa tìm em tính sổ, em lại dám tự mình nhắc đến trước?"
Tô Vân Khanh vẫn không hoảng loạn, chỉ khẽ mỉm cười, thong thả hỏi: "Nhưng mà phu quân, chàng đã từng thấy em đối với nam nhân khác nhiệt tình như vậy bao giờ chưa?"
Tiêu Tế: ?
"Lúc em mất trí nhớ, ngay cả khi chưa từng gặp qua phu quân, em đã thích phu quân đến vậy. Phu quân còn nghi ngờ em dối trá, lẽ nào như vậy là công bằng sao?"
"Ngược lại là phu quân, suốt ngày nghi ngờ em, thật khiến lòng em đau đớn."
Tiêu Tế nhất thời nghẹn lời, bị mấy câu ngụy biện của Tô Vân Khanh nói đến mức không thể phản bác.
Y mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai, biết rõ Tô Vân Khanh đang ngụy biện, nhưng... lại không tìm ra được chút sơ hở nào.
Thấy sắc mặt Tiêu Tế thoáng lộ vẻ do dự, Tô Vân Khanh liền khẽ cong môi cười, rồi cố sức nhích người dậy một chút, bàn tay còn lại – bàn tay không bị khống chế – nhẹ nhàng đặt lên vai Tiêu Tế, từ tốn trượt dần lên gò má lạnh lùng mà tuấn mỹ kia, dịu dàng nói: "Dù phu quân nghĩ gì, trong lòng em vẫn luôn thật tâm thích phu quân. Nếu em thật sự chỉ nhìn vào dung mạo, thì Lạc Ngọc Kinh hay Văn Thương Sóc cũng đâu thua phu quân bao nhiêu?
Em nếu chỉ xem trọng ngoại hình, nào cần phải treo mình mãi trên một cái cây là phu quân chứ, đúng không?"
Ngón tay của Tô Vân Khanh ấm áp mà mềm mại, như lụa là trơn mịn, thế nhưng lời nói ra lại khiến Tiêu Tế không khỏi khựng người.
Chốc lát sau, y chăm chú nhìn sang, giọng lạnh đi: "Em còn dám nghĩ đến người khác?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!