Editor: Panacea
Qua ô kính quan sát trên cửa, bà có thể nhìn thấy những chuyện đang xảy ra trong phòng bệnh.
Rèm cửa trong phòng chỉ kéo ra một nửa, ánh sáng ngoài cửa chiếu vào phòng qua nửa bên kia, vừa đủ chiếu tới đầu giường bệnh, mà vị trí thiếu niên đang ngồi cạnh giường bệnh vừa hay có thể che khuất người đang ngủ trên giường, dường như là do hắn cố ý. Nhờ vậy, căn phòng không quá tối, nhưng ánh sáng này cũng sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của người đang nằm trên giường bệnh.
Mẹ Thẩm không giao thiệp nhiều với Hoắc Dục Tiêu, bà tiếp xúc với hắn nhiều nhất là trong vụ việc Thẩm Trình Miên bị bắt cóc. Nhưng qua mấy ngày tiếp xúc, bà đã kinh ngạc rất nhiều lần bởi sự chu đáo của thiếu niên này.
Thật ra bà rất bất ngờ vì quan hệ giữa hai đứa nhỏ này tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của bà.
Trong ấn tượng của mẹ Thẩm, từ trước đến giờ Thẩm Trình Miên rất ít khi thật sự thân thiết với người khác, ngay cả trong cuộc sống hằng ngày của cậu với bà và ba Thẩm, giữa họ dường như vẫn tồn tại một lớp màng ngăn cách mỏng manh, mãi đến khi vụ hỏa hoạn lần trước xảy ra thì mới bắt đầu có chuyển biến tốt.
Mẹ Thẩm nhớ đến việc vụ hỏa hoạn trước đó cũng là Hoắc Dục Tiêu cứu Thẩm Trình Miên thì gần như có thể hiểu rõ nguyên nhân khiến mối quan hệ giữa hai đứa nhỏ dần dần thay đổi.
Nếu vụ hỏa hoạn lần trước đã khiến Thẩm Trình Miên thay đổi, tất nhiên người cứu cậu là Hoắc Dục Tiêu sẽ có địa vị khác trong lòng cậu.
Mà một khi Thẩm Trình Miên đối xử chân thành với một ai đó, bà tin rằng rất ít người có thể thờ ơ được.
Bà và ba Thẩm biết rất rõ.
Nhiều năm qua, bà và ba Thẩm đã thử vô số biện pháp nhưng vẫn không thể thực sự khiến Thẩm Trình Miên mở lòng. Đến khi họ đã gần như chán nản và không còn hy vọng, chỉ mong có thể duy trì được tình nghĩa bề ngoài với đứa nhỏ này, thì Thẩm Trình Miên lại bắt đầu thay đổi sau vụ hỏa hoạn lần đó, bọn họ không khỏi dao động.
Hơn nữa, bà cũng biết rất rõ, trong hoàn cảnh hiện tại, sự chân thành của Thẩm Trình Miên đáng quý đến nhường nào.
Mẹ Thẩm nghĩ đến đây thì không khỏi hồi tưởng lại một bí mật đã phủ đầy bụi rất nhiều năm nay, trong mắt bà hiện lên vẻ buồn bã nhàn nhạt.
Mẹ Thẩm chỉ đắm chìm trong dòng cảm xúc này trong chốc lát, sau khi lấy lại bình tĩnh, ánh mắt bà lại nhẹ nhàng như cũ. Mẹ Thẩm nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh thì thấy Hoắc Dục Tiêu quay đầu lại, bà nhìn thoáng qua Thẩm Trình Miên đang nằm trên giường bệnh, nhẹ giọng hỏi: "Miên Miên ngủ rồi à?"
Hoắc Dục Tiêu gật đầu.
Mẹ Thẩm nhẹ tay kéo chăn lên giúp Thẩm Trình Miên, nói với Hoắc Dục Tiêu: "Để dì trông cho, hai ngày nay vất vả cho con quá."
Hoắc Dục Tiêu nhìn về phía Thẩm Trình Miên trên giường bệnh, khẽ lắc đầu, "Không vất vả, đổi một chỗ ngồi đợi khác mà thôi."
Mẹ Thẩm khẽ cười, đột nhiên nhẹ giọng mở miệng, "Dì rất vui vì Miên Miên nhà dì có thể có một người bạn thật sự."
Hoắc Dục Tiêu nghe thấy lời này thì hơi nhướng mày, hắn nhìn về phía mẹ Thẩm, trong mắt hiện lên sự tìm tòi nghiên cứu không dễ phát hiện.
Mẹ Thẩm nhìn Thẩm Trình Miên trên giường bệnh, "Con là một đứa bé thông minh, con biết dì có ý gì. Trong những gia đình như chúng ta, rất khó để bộc lộ tình cảm với người khác, đặc biệt là giữa mấy đứa nhỏ như các con."
Mẹ Thẩm lắc đầu cười, "Tình bạn được sắp đặt, ngay từ đầu đã xen lẫn lợi ích gia tộc, kiểu quan hệ này là bền vững nhất, nhưng cũng kém bền vững nhất."
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khẽ lay động.
Phải đặt lợi ích lên hàng đầu, từ đời trước hắn đã hiểu rất rõ điều này.
Chẳng qua, đối với hắn, kiểu quan hệ này cũng không tồi.
Mối quan hệ hướng thẳng đến lợi ích sẽ không phải dính dáng dây dưa quá nhiều thứ.
"Có lẽ nghe rất ngây thơ... nhưng dì và ba Miên Miên vẫn thật sự hi vọng nó có thể tìm được vài người bạn thật sự," mẹ Thẩm nói, "Nhưng tính tình trước kia của nó con cũng biết, nhìn như muốn sao cũng được, nhưng thật ra không có điều gì có thể khiến nó để tâm. Nhiều năm qua, nó cũng chỉ tiếp xúc với mấy đứa bé được người trong nhà sắp xếp các con."
Có lẽ do đặc tính của nghề nghiệp giáo viên nên giọng điệu kể chuyện từ tốn của mẹ Thẩm khiến người ta dễ dàng hiểu được lời bà nói.
"Nhưng từ sau vụ hỏa hoạn lần trước, Miên Miên đã bắt đầu bộc lộ tình cảm với người khác." Mẹ Thẩm nói đến đây thì khẽ cười, nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu, "Con cũng cảm nhận được đúng không?"
Trong mắt Hoắc Dục Tiêu nhanh chóng hiện lên một dòng cảm xúc.
Xem ra mẹ Thẩm chỉ cho rằng Thẩm Trình Miên đã đổi tính sau vụ hỏa hoạn mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!