Editor: Panacea
Khung cảnh xung quanh càng ngày càng tối, hàng quán ven đường càng ngày càng thưa thớt, lúc sau hai bên đường thậm chí không còn một ngôi nhà nào, chỉ có một ngọn đèn đường cách nhau chừng vài mét.
Chiếc xe phía trước vẫn duy trì tốc độ vững vàng như cũ, nhưng đỉnh mày Hoắc Dục Tiêu lại dần nhăn chặt.
Hắn cúi đầu nhìn bản đồ điện tử, vị trí của Thẩm Trình Miên trên bản đồ đang nhấp nháy cách vị trí của hắn không xa.
Âm thanh chú Triệu vang lên,
"Thiếu gia, đoạn đường này quá ít xe qua lại, tiếp tục đi theo có thể sẽ bị phát hiện, ngài muốn kéo dài khoảng cách không ạ?"
Chiếc xe phía trước chắc chắn là xe Thẩm Trình Miên đang ngồi, chú Triệu cũng không dám rút dây động rằng, lo rằng nếu bọn họ bại lộ thì sẽ khiến Thẩm Trình Miên đang ngồi trong xe gặp nguy hiểm.
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu sâu thăm thẳm, nhìn về phía chiếc xe đằng trước. Hắn mở miệng nói:
"Đuổi theo, chặn nó lại."
Chú Triệu còn tưởng rằng mình nghe nhầm,
"Thiếu... thiếu gia, thiếu gia Thẩm vẫn còn ở trên xe, lỡ như..."
Đuổi theo.
Hoắc Dục Tiêu cắt ngang lời ông.
Thấy hắn không có ý nói đùa, chú Triệu không dám hỏi nguyên nhân, nghe theo lời hắn đạp ga tăng tốc, đột ngột đuổi sát.
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu vẫn dừng ở chiếc xe kia.
Chiếc xe kia chạy quá ổn định.
Trong tình cảnh hiện tại, Thẩm Trình Miên không thể tiếp tục giả vờ, dù cho việc đàm phán với người trong xe phải tốn một khoảng thời gian, nhưng từ lúc bọn họ bắt đầu đuổi theo, chiếc xe vẫn chạy đều đều, thậm chí nghiêm túc chấp hành luật giao thông trên các đoạn đường hạn chế tốc độ khác nhau, đủ thể hiện sự thư thả của người lái.
Trường hợp tốt nhất là Thẩm Trình Miên có thể khéo léo dùng lời nói để ổn định tên bắt cóc.
Có lẽ Thẩm Trình Miên rất thông minh, nhưng Hoắc Dục Tiêu biết rất rõ Thẩm Trình Miên hiện tại đơn thuần đến mức nào, để nhanh trí ứng phó với tình huống bất ngờ cũng cần có kinh nghiệm tích lũy, cho nên xác suất Thẩm Trình Miên lừa được tên bắt cóc là cực kỳ thấp.
Mà một tình huống khác có thể xảy ra là trước khi xe bọn họ đuổi theo, Thẩm Trình Miên đã xảy ra chuyện.
Trên chiếc xe kia chỉ có hai người, tài xế không thể làm gì Thẩm Trình Miên khi đang lái xe, đó là lý do ban đầu hắn lựa chọn tạm thời không làm kinh động đến nó.
Nhưng tình huống hiện tại đã thay đổi, hắn cần phải xác nhận tình hình của Thẩm Trình Miên trên xe trước.
Trên chiếc xe phía trước, tài xế vẫn là người có hình dáng khuôn mặt tương tự chú Trần, nhưng lúc này trên ghế sau lại có thêm một người đàn ông râu quai nón, bên cạnh có một người đang gục xuống, là Thẩm Trình Miên đang hôn mê.
Tài xế nhìn Thẩm Trình Miên đang gục xuống ở ghế sau qua gương chiếu hậu, tặc lưỡi nói: "Thật không ngờ thiếu gia nhỏ này còn khá thông minh, vừa nãy tao kiếm cớ dừng lại để đón bạn, cậu ta đồng ý hết lời, diễn xuất như ảnh đế, kết quả là xe vừa dừng lại, cậu ta đã nhân thời cơ bỏ chạy, nếu không nhờ mày hành động nhanh, suýt chút nữa là không bắt được cậu ta luôn, chắc là phát hiện từ lâu rồi, nãy giờ trên đường đi vẫn luôn vờ diễn kịch với ông đây chứ gì!
"Râu quai nón hừ nhẹ một tiếng, trong mắt tràn đầy khinh thường:"Bị thằng nhóc choai choai như vậy lừa gạt, mày cũng chỉ được có thế thôi.
"Tài xế kia quay đầu chửi bậy, chửi đã rồi thì liếc nhìn gương chiếu hậu, thấp giọng hỏi:"Xử lí cậu ta thế nào đây?
Mày muốn làm thế nào?"
Bọn họ là những tên du côn trên đường phố, đã rất nhiều lần trộm cắp, ăn vạ, thu phí bảo kê, cũng không ít lần đánh nhau giành địa bàn.
Nhưng người bên kia yêu cầu bọn họ giết người.
Ngay cả đối với họ, đây cũng là lần đầu tiên họ giết người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!