Chương 20: Nhà họ thẩm

Editor: Panacea

Ngày hôm qua lúc ở chỗ Triệu Tử Huy đã làm xong hết bài tập, nên hôm nay Thẩm Trình Miên không có việc gì để làm, ít khi được thả lỏng, ngay cả tiến triển bên chỗ An Tử Mục cũng khiến tâm trạng cậu rất vui vẻ.

Cậu tin rằng chỉ cần Hoắc Dục Tiêu không bị An Tử Mục mê hoặc, An Tử Mục chắc chắn không có cơ hội giam cầm Hoắc Dục Tiêu.

Hoắc Dục Tiêu còn quá nhỏ, chưa thấy được hiểm ác của thế gian, nhưng chắc chắn hắn là một người thông minh, có năng lực, nếu không phải An Tử Mục trong sách giả vờ quá giỏi, nhất định Hoắc Dục Tiêu sẽ không rơi vào cạm bẫy của gã, bây giờ Hoắc Dục Tiêu đã phòng bị An Tử Mục, khả năng cốt truyện trong nguyên tác xảy ra sẽ giảm tới âm vô cực.

Nghĩ vậy, Thẩm Trình Miên mới thả lỏng hoàn toàn, cho dù tối hôm qua vẫn mơ thấy cốt truyện nguyên tác như cũ cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của cậu.

Nguyên tác thì sao chứ, không có gì là không thể thay đổi.

Hiếm khi hôm nay mẹ Thẩm lại ở nhà, lúc bà ở nhà, cơm trong nhà đều là do bà tự xuống bếp nấu, ban đầu Thẩm Trình Miên còn chạy vào phụ giúp, nhưng lần nào mẹ Thẩm cũng đuổi cậu ra ngoài, không cho cậu đứng trong nhà bếp làm phiền bà.

Bởi vì nguyên chủ chưa nấu cơm bao giờ, Thẩm Trình Miên cũng không dám biểu hiện rằng mình rất quen thuộc với việc này, đành phải lủi thủi bước ra từ nhà bếp.

Thoải mái phơi nắng ngoài ban công, mãi đến khi mẹ Thẩm kêu cậu vào ăn cơm, Thẩm Trình Miên mới mang tâm trạng vui vẻ tung tăng đi vào nhà.

Bưng đồ ăn lên bàn, rửa tay xong, Thẩm Trình Miên nhìn lướt qua cả bàn đồ ăn, gắp vài miếng nếm thử, định bụng khen ngợi tay nghề của mẹ Thẩm theo thói quen.

"Mẹ, thịt kho tàu cà tím này mẹ nấu ngon thật! Rất mềm lại vừa vị, lần đầu tiên con được ăn một món ăn ngon đến vậy đó! Mẹ của con quá đỉnh!"

Lúc khen ngợi, khóe miệng cậu khẽ nở nụ cười, đôi mắt hơi cong lên, dường như chứa cả ánh sáng, khiến người khác dễ dàng cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của cậu.

Được khen ngợi như vậy, không ai lại không vui, đuôi lông mày mẹ Thẩm hiện lên sự hài lòng:

"Cái miệng con lại bôi mật rồi."

Con nói thật mà!

Thẩm Trình Miên lại gắp một miếng sườn heo chua ngọt lên nếm,

"Sườn heo chua ngọt này cũng siêu siêu ngon, ngoài sém trong mềm, con cực kì thích hương vị kiểu như này á."

Mẹ Thẩm cười, gắp thêm mấy miếng sườn vào chén Thẩm Trình Miên,

"Con thích thì tốt, ăn nhiều một chút."

Thẩm Trình Miên nở nụ cười, nghe lời mà chén sạch đồ ăn mẹ Thẩm gắp cho.

Nhìn mẹ Thẩm đang ngồi trước mặt xuyên qua làn khói trắng lượn lờ bên trên đồ ăn, Thẩm Trình Miên đột nhiên dâng lên một cảm giác không chân thực trong lòng.

Trước kia, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ thử tưởng tượng nếu ba mẹ không xảy ra chuyện thì cuộc sống của bản thân sẽ thế nào, có lúc cậu cảm thấy ông nội sẽ không phải vất vả đến vậy, có lúc cậu lại nghĩ có thể mình sẽ được ăn đồ ăn do ba mẹ nấu... Nhưng những suy nghĩ này chỉ là liều thuốc tinh thần của cậu mỗi lúc buồn chán, cậu biết rõ ba mẹ đã đi rồi.

Thế mà ngay lúc này đây, trải nghiệm ngoài ý muốn này thực sự khiến cậu có cảm giác có ba mẹ ở bên, mặc dù cậu biết ba Thẩm mẹ Thẩm không phải là ba mẹ ruột của mình, nhưng khi ở chung với ba Thẩm mẹ Thẩm, sự yêu thương và quan tâm đ ến từ những người thân trong gia đình lại rất chân thật.

Thế giới này nguy hiểm hơn nhiều so với thế giới gốc của cậu, cậu cũng không rõ việc xuyên sách khiến cuộc sống của cậu tốt hơn hay là tệ hơn, nhưng cậu theo chủ nghĩa thực dụng, tới đâu hay tới đó, suy nghĩ quá nhiều cái nếu như cũng không có ý nghĩa gì, mặc kệ ở đâu, phải sống cho thật tốt mới là chân lý đúng đắn.

Nghĩ đến say sưa, Thẩm Trình Miên cúi đầu ăn một miếng cơm, vừa thoát khỏi trầm tư, cậu đột nhiên nhận ra mẹ Thẩm vẫn luôn nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng, nhưng cảm xúc trong đó lại rất phức tạp, tựa như đang bị đè nặng bởi một ngọn núi lớn.

Nghi hoặc trong lòng, Thẩm Trình Miên hỏi, Mẹ, mẹ sao vậy?

Mẹ Thẩm hoàn hồn, đối diện với ánh mắt của Thẩm Trình Miên, bà khẽ cười, lắc đầu.

"Mẹ đang tự hỏi, có phải suy nghĩ trước kia của mẹ là sai lầm rồi hay không."

Câu nói này hơi bị không đầu không đuôi, động tác của Thẩm Trình Miên khựng lại, cẩn thận nhớ lại ký ức của nguyên chủ, cũng không phát hiện trước kia mẹ Thẩm đã từng biểu lộ suy nghĩ nào quá đặc biệt, do dự vài giây, cậu hỏi, Suy nghĩ gì ạ?

Mẹ Thẩm nhìn cậu, trong ánh mắt dường như ẩn chứa hàng nghìn lời muốn nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!