Tần Du đi vào bên trong trông thấy có người đẩy một người đàn ông ngồi ở bàn làm việc: "A Thắng!"
Ông anh này quay đầu qua nhìn cô vẻ mặt lộ ra có hơi xấu hổ nên lập tức ngồi dậy khỏi bàn làm việc. Tần Du không để ý đến anh ta mà lập tức đi đến chỗ công nhân Trương vừa rồi Bob chỉ định: "quản lý Tần, để tôi giới thiệu cho cô làm quen với các nhân viên của bộ phận chúng ta."
"Làm quen với ông trước được không?" Tần Du vươn tay: "Tôi tên là Tần Du."
"Trương Phúc Hỉ, điều hành toà máy dệt."
Bob đã giới thiệu với cô rồi. Cứ nhìn mặt mà bắt hình dong thì chính là liên quan đến nghiệp vụ tiêu thụ, dựa theo kiếp trước thì người này chính là giám đốc tiêu thụ.
"Ai là người phụ trách máy in?" Tần Du hỏi ông ta.
DTV
"Chúng tôi không dựa theo các loại sản phẩm mà dựa theo khách hàng phụ trách." Trương Phúc Hỉ chỉ tay vào ông anh vừa mới nói linh tinh kia: "Hải Đông là khách hàng của Đinh Trường Thắng."
"Chuẩn bị mở cuộc họp." Tần Du nhìn người tên Đinh Trường Thắng kia, người này chắc hẳn chưa đến ba mươi tuổi, cô nói: "Ông với Tiểu Đinh cùng nhau tham gia."
"Được!"
Tần Du cũng không tranh thủ thời gian đi làm quen cùng những người khác nữa, ngược lại cô trở lại văn phòng cầm lấy chén trà uống một ngụm, đi vào cầm theo vở bút nói: "Lão Trương, Tiểu Đinh chúng ta đi lên mở họp thôi."
Tần Du đi ở phía trước, Đinh Trường Thắng lớn hơn cô cả mười mấy tuổi cùng Trương Phúc Hỉ hơn cô cả một thế hệ cũng đều đi theo phía sau cô.
"Cô ấy gọi tôi là Tiểu Đinh sao?" Đinh Trường Thắng nói với Trương Phúc Hỉ.
"Có vấn đề gì sao?"
"Cô ấy mới bao nhiêu tuổi chứ?"
"Thì cậu nói với cô ấy cứ gọi cậu là Lão Đinh không phải được rồi sao?"
"Cái đấy không phải chuyện cần thiết."
Josh và Bob đã chờ sẵn, Tần Du chào hỏi với Josh rồi cũng hàn huyên vài câu, chỉ chốc lát sau phu nhân Smith cùng Henry cũng cùng nhau đi vào.
Chờ tới khi hai người ngồi xuống, Tần Du mới đứng lên đi đến phía trước bảng đen cầm phấn vẽ biểu đồ lên trên bảng. Phía trên được đánh dấu bằng tiếng Anh, chiều ngang có ba nhãn hiệu còn chiều dọc là ưu khuyết điểm, cô nói bằng tiếng Đức: "Josh, tôi đã hiểu biết sơ bộ rồi, thương hiệu của công ty các anh còn chưa độ nổi tiếng ở Trung Quốc nên rất khó mở rộng ra khỏi thị trường. Ở xưởng in Hải Đông, trước mắt anh hẳn nên gặp hai thương hiệu đối thủ là Heidelberg và Andrew.
Hiện tại chúng ta đang cần làm rõ hoàn toàn đâu là điểm mạnh và điểm yếu giữa hai thương hiệu."
"Tôi đến từ Heidelberg cho nên tôi hoàn toàn hiểu rõ về Heidelberg, bao gồm cả giá cả và hệ thống của họ. Đối với Andew, tôi chỉ có thể nói rằng tôi hiểu rất rõ về sản phẩm của bọn họ nhưng về giá cả thì chỉ biết đại khái thôi."
"Không sao cả, tôi chỉ đang muốn nói cho anh biết để sắp xếp lại ý tưởng thôi." Tần Du nói với Josh xong lại quay đầu qua nói với Đinh Trường Thắng: "Tiểu Đinh, phía trên bảng đen anh phụ trách ghi nhớ nhé."
Tần Du bắt đầu liệt kê tất cả những thông số quan trọng, đây chính là logic cơ bản để tiêu thụ xe hơi. Chỉ có cách so sánh với các sản phẩm cạnh tranh và liệt kê các thông số một cách rõ ràng thì lợi thế của sản phẩm mới có thể được phản ánh một cách trực quan.
Josh nói Tần Du viết xuống từng điều liệt kê rất rõ ràng, hơn nữa cô còn phải phiên dịch cho mọi người
Tần Du quay đầu hỏi Josh: "Đứng theo góc độ và phân tích của anh, sản phẩm của các anh ngoại trừ có thương hiệu không nổi tiếng bằng các thương hiệu khác bên ngoài thì hẳn rất có ưu thế. Vậy anh nói cho tôi biết vì sao trong tình huống như vậy khách hàng vẫn không muốn dùng sản phẩm của các anh? Nếu như tôi là khách hàng, tôi có thể tin cậy Minh Thái bởi vì bọn họ đã có hai mươi năm lịch sử ở Trung Quốc, nhưng tôi lại không có sự tin tưởng với anh.
Anh sẽ làm như thế nào để loại bỏ đi nỗi băn khoăn của tôi. Ngộ nhỡ sản phẩm của anh không được tốt như miêu tả vậy đến khi đó xảy ra vấn đề gì chẳng lẽ lại ngừng sản xuất sao?"
"Tôi đã nói rõ ràng rồi, quả thật thiết bị của chúng tôi không thua kém gì so với Heidelberg nhưng giá cả của chúng tôi chỉ bằng 70% của Heidelberg, chỗ này giá cả chênh lệch rất lớn."
"Trước khi có được danh tiếng thì mọi hình dung về sản phẩm của anh đều chỉ vô nghĩa mà thôi." Tần Du đi đến trước mặt Josh: "Muốn để cho khách hàng dùng sản phẩm của anh thì thứ cần thiết phải làm là dùng hành động thực tế để khiến cho khách hàng yên tâm."
"Hành động thực tế là cái gì?"
Tần Du đi đến trước bảng đen cầm lấy phấn viết "Bảo hành miễn phí từ ba đến năm năm". Sau khi giải thích loại nguyên tắc bảo hành hư hỏng không do con người tạo ra ở đời trước xong cô lại nói: "Nếu như anh có sự tin tưởng đối với sản phẩm của các anh vậy thì các anh căn bản sẽ không phát sinh ra phí hao tổn nào cả. Nếu như sản phẩm của các anh không được tốt như vậy thì các anh phải phụ trách bảo hành, hơn nữa còn phải phục tốt 24/24.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!