Những người đứng đón đều cầm lá cờ nhỏ màu đỏ trong tay, đây là phất cờ hò reo đó ư?
Sau khi bắt tay với những nhân viên làm việc tại đây, cả đám cùng lên một chiếc xe cá mập. Chiếc xe này còn xịn hơn xe được sản xuất sau thế chiến thứ hai, nhưng có điều... Đừng soi mói, nếu nó đã tốt đến vậy còn cần mình quay về làm gì?
Mọi người ở lại Quảng Châu hai ngày, sau đó bay từ Quảng Châu đến Bắc Kinh. Khi đến cửa khẩu, biểu ngữ chào đón vẫn y vậy khiến Phó Gia Thụ và Tần Du đều sững sờ. Mục Di Liên gầy hay mập cũng được, miễn sao hai vợ chồng họ nhận ra mẹ của mình là được rồi đúng không? Đến cả Phó Thường Bình cũng hồi hộp. Suy cho cùng bà nội qua đời khi bà mới mười hai tuổi, lúc còn bé bà hiếm khi tiếp xúc với cha mẹ của mình, là bà nội và bà ngoại đã nuôi bà khôn lớn.
Phó Thường Bình nói với Tần Du: "Mẹ ơi, giống thật."
Tần Du nhớ ra cha mẹ đã báo mộng sẽ đợi mình ở tương lai, chẳng lẽ không chỉ cha mẹ mà còn cả cha mẹ chồng của bà ư?
"Phó lão tiên sinh, chú còn nhận ra cháu không?"
Phó Gia Thụ nghe người này nói vậy bèn không khỏi nhíu mày: "Cậu là?"
Tần Du cười đáp: "Hạt tiêu nhỏ bên cạnh ông Khương."
"Phải rồi phải rồi!" Lúc này ông cụ mới nhớ ra người trước mặt chính là nhóc con lúc trước: "Khi đó cậu mới mười bảy tuổi thôi nhỉ?"
DTV
"Đúng vậy! Chỉ trong chớp mắt đã cháu đã gần năm mươi lăm."
Phó Thường Bình đứng bên cạnh cha mình bèn nói: "Hiện giờ Tiếu tiên sinh là phó giám đốc Sở Thương mại Thượng Hải, quản lý mảng đầu tư nước ngoài."
"Vậy thì tốt, không ngờ đều là người quen cả. Tôi cực kỳ vui sướng khi nhận được thư tay của phó bộ trưởng Khương, nên mới kêu anh Thư Ngạn đi làm thủ tục."
Sau khi trò chuyện với nhau xong, người này mới giới thiệu một người phụ nữ rất giống Mục Di Liên với họ: "Đây là Tiểu Mục của Sở Thương mại chúng tôi, chuyên phụ trách việc chiêu đãi và sắp xếp chỗ ở cho các vị."
"Xin chào Phó lão tiên sinh, tôi tên là Mục Tiểu Liên, đang công tác tại Sở Thương mại Thượng Hải."
Ngay cả tên cũng giống, Phó Gia Thụ nghe Tần Du kể cha mẹ sẽ đợi mình ở tương lai, chẳng lẽ đây là cha mẹ của ông cụ đấy ư? Điều này khiến ông cụ không khỏi nắm chặt tay.
Tần Du bèn kéo ông cụ một cái, sợ lại dọa người ta: "Anh làm gì vậy? Đã lâu không gặp đồng hương nên kích động đến mức này cơ à?"
"Sao anh không kích động cho được?" Phó Gia Thụ kiếm cớ thay sự thất thố của mình: "Đã nhiều năm trôi qua, anh rất ít khi gặp người trong nhà."
"Chúng ta cùng lên xe thôi." Tiếu tiên sinh ngắt lời bọn họ coi như đã giải vây giúp họ: "Phó Bộ trưởng Khương và viện sĩ Lục đã chờ ở đó."
Ông Khương đã trở thành Phó Bộ trưởng Bộ Công thương, còn viện sĩ Lục chính là ông chủ Lục. Sau khi chuyển nhà máy về hậu phương, ông ấy đã đặt nền móng mới tại Trung Quốc mà chỉ dựa vào mười mấy chiếc xe đẩy tay, dẫn đầu đoàn nghiên cứu chế tạo cần cẩu, giờ đây trở thành viện sĩ của Viện Xây dựng.
Tần Du lên xe không ngồi cùng ông cụ nữa: "Tôi muốn ngồi cùng với cô gái, Tiểu Mục, chúng ta tâm sự được không, lâu quá tôi không về Thượng Hải..."
Tần Du vừa vào việc đã điều tra hộ khẩu, Tiểu Mục không dám không trả lời Hoa kiều về nước. Bà cụ nghe nói Tiểu Mục đã kết hôn bèn hỏi: "Chồng cô làm việc ở đâu?"
"Chồng của Tiểu Mục rất giỏi, đang làm việc trong công ty xuất nhập khẩu." Phó chủ nhiệm Tiếu dường như nhớ ra điều gì: "Đúng rồi Tiểu Mục, có phải Tiểu Phó nhà cô muốn định cư ở Hồng Kông phải không?"
Tần Du và Phó Gia Thụ nghe nhắc đến hai chữ Tiểu Phó thì bèn nhìn nhau.
"Chúng tôi có bàn như vậy nhưng vẫn chưa quyết định, đang đợi sự bố trí của tổ chức."
"Vậy sau này cô sẽ mệt mỏi lắm đấy, một mình nuôi con ở nhà, hơn nữa con gái cô vẫn còn nhỏ lắm."
"Tiểu Mục, con cô mấy tuổi rồi?" Tần Du bèn hỏi.
"Ba tuổi ạ." Thấy Tần Du dịu dàng và dễ gần, Tiểu Mục bèn lấy bức ảnh trong túi ra rồi đưa cho bà cụ coi.
Phó Gia Thụ cũng nhìn sang, Tần Du cười nói: "Quả là một cô bé xinh đẹp đáng yêu."
Bà cụ cười rồi nhìn Phó Thường Bình: "Rất giống con khi còn bé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!