Chương 31: Bé Con Ăn Bánh Kem Sữa 2

Chân ngắn không còn chỗ dựa từ xe tập đi, đứng một lúc liền không vững, loạng choạng rồi cẩn thận ngồi xuống, đến khi mông chạm ghế thì mới vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Cục cưng như đang suy nghĩ điều gì đó.

Sau đó cậu bé chỉ vào chiếc bánh đã ăn hết, và miếng bánh đối diện bị xẻ mất một góc: "Dịch An ăn, A mã ăn~"

Đôi tay nhỏ mũm mĩm lần lượt chỉ qua lại vài lần, như thể muốn chắc chắn, rồi cục cưng mạnh mẽ gật đầu, giọng mềm mại, luyến tiếc nói: "Ừm!"

Nói xong, đôi chân nhỏ nhích từng bước trên sàn nhà, cả người quay một vòng, xoay người nhìn về phía bánh.

Dận Chân thấy cậu bé chóp chép miệng, như đang hồi tưởng lại hương vị còn vương vấn trong miệng, vừa ấm lòng vừa thấy cục cưng đáng yêu hết mực.

Nhân lúc cục cưng đang quay mặt, hắn xoay chiếc đĩa, đưa miếng bánh đã ăn hết về phía mình.

Rồi hắn chọc nhẹ vào phần thịt mềm trên người cục cưng: "Dịch An."

Cục cưng cảm thấy nhột nhột, liền quay lại nhìn hắn, đôi lông mày nhỏ nhíu lại tỏ vẻ nghi hoặc: "A mã?"

Dận Chân chỉ vào chiếc bánh trên bàn: "Bánh của con này."

Cục cưng nhìn chiếc bánh bên phía mình "đột nhiên xuất hiện" lại, kinh ngạc đến mức há hốc miệng.

Cậu bé chỉ vào miếng đã ăn hết: "A mã ăn?"

"A mã ăn rồi." Dận Chân gật đầu, hắn quả thật đã ăn rồi.

Hắn còn làm bộ cầm bình sữa lên, tay ra hiệu lên xuống: "Con nhìn này, uống hết rồi thì lại có nữa."

Cục cưng có ấn tượng rất sâu sắc với chiếc bình sữa mỗi lần uống cạn xong lại đầy lên.

Trẻ con đúng là trẻ con, dễ dàng bị Dận Chân đánh lừa, đầy hân hoan nhìn về phía miếng bánh, đôi mắt sáng rỡ.

Dận Chân tiếp tục đút cho cậu bé ăn, lần này cục cưng không né tránh nữa, đôi tay mũm mĩm chống hai bên ghế, mỗi lần ăn một miếng, cậu bé lại vui vẻ đung đưa qua lại.

Khi miếng bánh cuối cùng đã hết, cục cưng vẫn nở nụ cười hạnh phúc, đầy mong đợi nhìn vào vết tích còn lại của miếng bánh.

Dận Chân lau miệng cho cậu bé, đặt cậu vào xe tập đi, rồi nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ.

Vì đã chơi đùa quá lâu, cục cưng ăn no uống đủ, cảm thấy có chút lười biếng.

Đôi chân nhỏ chẳng còn sức đẩy, tốc độ di chuyển chậm chạp, hệt như một chú rùa con đang phơi nắng.

Trong lúc cục cưng mãn nguyện đi dạo, Dận Chân tranh thủ chọn lại những món đồ mà hắn đã định mua trước đó.

Là người đã quen dùng đồ cao cấp của hoàng gia, với con mắt tinh tế ấy, lô hàng trước hắn chọn đều thuộc hàng thượng phẩm.

Tuy nhiên, dù có nhượng bộ, Dận Chân vẫn không muốn chọn đồ quá kém, chỉ có thể tạm gác lại những thứ chưa thật sự cần thiết để mua sau.

Khi đợt giao hàng mới đến, Dận Chân bế cục cưng lên để cho người máy giao hàng đặt giường vào vị trí phù hợp.

Chiếc giường trẻ em vẫn có thể dùng được, nhưng sau hai lần chứng kiến cục cưng lén lút trèo ra ngoài mà không rõ cách thức, hắn cảm thấy nguy hiểm.

Thật ra, từ lâu Dận Chân đã nghĩ chiếc giường này quá nhỏ.

Hắn không biết khi hắn chưa mở màn sáng, cục cưng đã xoay xở như thế nào, nhưng nghĩ đến việc trong suốt thời gian dài hắn không có mặt, cục cưng chỉ có thể bị kẹt trong không gian nhỏ bé ấy, khiến hắn thấy thật xót xa.

Sau khi mọi thứ được lắp đặt xong, cục cưng tò mò nhìn chiếc giường lớn, không có những thanh chắn cao, lại gần sát mặt đất.

Trong lúc cục cưng còn đang ngó nghiêng, bỗng nhiên nhận ra Dận Chân chuẩn bị đem giường nhỏ của mình đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!