Ngay từ khi màn sáng xuất hiện, bước chân của Dận Chân đã dừng lại.
Đứa trẻ này...! đói sao?
Thực ra, ngày thường hắn thích yên tĩnh, không ưa tiếng trẻ con khóc lóc, luôn cảm thấy âm thanh đó quá chói tai, gây phiền nhiễu và làm rối loạn tâm trí.
Nhưng hôm nay, tiếng khóc này lại khác.
Tiếng khóc nhỏ nhẹ, mang theo chút ngây thơ của trẻ con, kéo dài hơi một chút như giọt mưa rơi trên lá sen, tạo ra gợn sóng.
Tiếng khóc này lọt vào tai hắn không giống như tiếng khóc bình thường, mà lại giống như tiếng làm nũng đáng yêu.
Có lẽ vì hôm nay nỗi đau mất con trỗi dậy khi ở bên phúc tấn, hoặc có lẽ do đứa trẻ này có phần giống với Hoằng Huy, khiến hắn vô thức cảm thấy tình phụ tử.
Cũng có thể do tiếng khóc dễ thương kia làm loạn tâm trí hắn.
Dận Chân vô thức đưa tay chạm nhẹ lên màn hình sáng chọn chức năng [cho ăn].
Một chiếc bình sữa tròn trịa, cỡ bằng nắm tay, bất ngờ xuất hiện trên không trung phía trên chiếc giường cũi, rồi từ từ hạ xuống.
Bé con vừa ngửi thấy mùi sữa, lập tức ngừng nức nở.
Quả thật bé đang đói.
Chiếc bình sữa vừa vào miệng, chưa kịp điều chỉnh góc độ thì bé đã há miệng ra mút mạnh.
Bình sữa tròn trĩnh bị hút đến mức chao đảo trên không, nhưng nhờ có cơ chế bảo vệ tự động, nó nhảy nhót nhẹ nhàng vài lần trong không trung để giữ thăng bằng và đảm bảo bé không bị sặc.
"Ah~ah~" Bé con phát ra tiếng đầy thích thú.
Trong tầm nhìn mờ mờ, giờ đây không còn là một mảng màu tĩnh lặng, mà đã xuất hiện thứ gì đó lay động.
Gương mặt trắng trẻo của bé liền nở nụ cười, âm thanh vui vẻ hòa cùng mùi sữa tỏa ra xung quanh.
Một cục tròn tròn nhỏ bé nằm trên giường cũi bằng gỗ, miệng ngậm bình sữa, đôi mắt ngây thơ còn vô thức đuổi theo bình sữa trông vô cùng đáng yêu.
Dận Chân không hiểu sao cảm thấy quen thuộc và thương yêu, vô thức thả lỏng người.
Hắn nhìn bé con, gương mặt tròn trĩnh không hề có chút vết tích của nước mắt, trắng trẻo mũm mĩm, như thể chưa từng khóc.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: Đúng là một bé con biết lừa người bằng tiếng khóc.
"Chủ tử gia, nơi này gió lớn, sức khỏe là quan trọng nhất." Tô Bồi Thịnh thấy gió ngày càng lạnh, còn Tứ gia đứng yên không nhúc nhích, lo lắng nhắc nhở.
Dận Chân giật mình tỉnh lại, đưa tay cho người bên cạnh giúp hắn khoác áo choàng.
Trong đầu hắn không khỏi liên tưởng đến những ghi chép cổ xưa về cảnh tượng này.
Đặc biệt là những ghi chép trong "Mộng Khê bút đàm" của Thẩm Quát: "Ngoài biển Đăng Châu, đôi khi xuất hiện những đám mây như quan phòng, đài quan, tường thành, nhân vật, xe ngựa, vương miện, rõ ràng có thể thấy, gọi là hải thị."
Tô Thức khi làm quan ở Đăng Châu cũng từng viết một bài thơ "Đăng Châu Hải Thị": "Phương đông mây biển trùng trùng, tiên nhân ra vào trong không gian huyền ảo.
Lướt qua thế gian sinh vạn tượng, liệu có phải cung điện giấu châu báu giữa đại dương..."
Còn rất nhiều ghi chép khác trong cổ tịch.
Rõ ràng những điều này không phải là hư cấu.
Chỉ có điều, theo ghi chép, cảnh tượng này thường xuất hiện trên biển hoặc giữa sa mạc mênh mông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!