Edit: ANITA
Bạch Khởi La cười khẽ, xinh xắn lại ngọt ngào, nếu nói người đại sát tứ phương vừa rồi ở trong này là cô, như vậy thật sự là không có người chịu tin.
Tầm mắt của cô đảo qua vị hôn phu trên danh nghĩa này, nghiêng đầu cười khẽ hỏi:
"Như thế nào? Là muốn tôi cũng ở chỗ này cùng nhau chờ Tiểu Phượng tiên sao?"
Phùng Kiêu chỉ xấu hổ trong nháy mắt, nhưng cũng gần như trong khoảnh khắc đã thoát khỏi sự đờ đẫn xấu hổ của mình, hắn lập tức lại nở nụ cười thân thiết hoà nhã, làm cho người ta cảm thấy như mình được tắm trong gió xuân ấm áp:
"Được chứ, đương nhiên được."
hắn bước lên vài bước, nói:
"Xin chào, tại hạ là Phùng Kiêu. không ngờ lần đầu tiên gặp mặt lại là ở nơi này. Nhưng bất cứ việc gì cũng đều phải nói đến duyên phận, có thể gặp nhau ở đây cũng là có duyên. Vừa rồi không sao chứ? Ăn cơm chiều chưa?"
Bạch Khởi La lắc đầu.
"Vậy đúng lúc cũng nên nếm thử mấy món ăn nổi tiếng ở nơi này, mỗi lần tôi tới đây ăn đều cảm thấy cực ngon. Tôi thấy lầu một này không được. Nhưng không sao, để tôi bảo lão Tạ chuẩn bị 1 phòng.
Lát nữa nhóm Tiểu Phượng có đến, thì du học sinh như em đừng chê nha, cứ nghe thử đi, tôi thấy không tệ đâu.hắn xoay người:Lão Tạ, nơi này loạn như vậy, có thể tìm một phòng thích hợp để ngồi xuống không?
"Tạ đại thiếu đờ đẫn gật đầu, cảm thấy mình có chút theo không kịp tiết tấu của Phùng lão ngũ này."Đúng rồi, để tôi giới thiệu với mọi người, đây là anh của bọn tôi, Tạ Dương, đây là Tạ lão tứ, Từ Tiến Minh, tên tự là Tế Liêm. Vị này là vị hôn thê của tôi Bạch tiểu thư, đây là dì nhỏ của Bạch tiểu thư, Trần tiểu thư.
Sau này mọi người cứ gọi như tôi, cùng nhau kêu dì nhỏ là được, người một nhà không cần khách sáo."
Trời ơi ~ con mẹ nó! Cái gì gọi là người một nhà không cần khách sáo?
Thái độ tự làm thân cùng tự cho mình là người nhà của Phùng Kiêu không chỉ làm cho Trần Mạn Du nghẹn họng nhìn trân trối, mở rộng tầm nhìn. Ngay cả Tạ đại thiếu cùng Từ Tiến Minh đều đồng loạt cảm thấy nếu người mà có da mặt dày quá đáng thì thật sự làm gì cũng đều thuận lợi hơn.
Bạch Khởi La cũng ngờVị hôn phu này của cô thật đúng là nhanh chóng tự hòa hợp với hiện trường. không biết, còn cho là giữa bọn họ chắc thắm thiết yêu nhau lắm.
Mà trên thực tế, bọn họ thật sự chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên
Mặc dù có hôn ước, nhưng lúc định ra chuyện này cô đang bị ngất xỉu, phải dưỡng thương ở bệnh viện, không gặp bất cứ ai, rồi sau đó lại xách hành lý ngoan ngoãn chạy ra nước ngoài.
Cũng chính vì thế, nếu nói bọn họ chính thức gặp mặt nhua thì thực sự không có
Bất quá cô cũng không rụt rè, mỉm cười trêu chọc:
"sẽ không có người xuất hiện la lối quấy rối nữa chứ?"
Nụ cười của Phùng Kiêu mang theo chút nghịch ngợm của trẻ con, nhướng mày:
"Chuyện đó chắc chắn không rồi, Lão Tạ tất nhiên sẽ không cho phép ai đến đây quậy phá khách sạn của y đâu nhỉ?"
Tạ đại thiếu lúc này rốt cục hoàn hồn, hắn lập tức cười cười, gật đầu nói tất nhiên, sau đó nói:
"Như vậy đi, để tôi cho người chuẩn bị một gian phòng ở lầu ba, cho mọi người, nơi đó bình thường tôi chỉ dùng để chiêu đãi bạn bè, đúng lúc mọi người cũng là người một nhà... Khụ khụ, người một nhà thì nên ngồi chung. Tôi với Tiến Minh còn có việc, nên sẽ không quấy rầy các người."
Tạ đại thiếu cũng không sắp xếp người phục vụ nào khác, tự mình dẫn mọi người lên lầu.
Két két... Vừa bước lên thang lầu, chợt nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng thắng xe chói tai.
Ngay sau đó là một loạt tiếng kèn xe vang lên.
Bạch Khởi La như cảm nhận được điều gì, cô dừng bước lại, nhìn về hướng cửa.
Quả nhiên, cửa mở ra, người đàn ông trung niên trên người mặc bộ âu phục màu đen, mắt đeo kính gọng vàng, nho nhã thanh nhuận không phải là ai khác, đó chính là cha của cô Bạch Tu Nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!