Chương 25: Tắm uyên ương

Editor: Typard

Beta

-er: Hằng Lê

Bát di nương Hứa Giai Di nằm viện, trùng hợp ở căn phòng bên cạnh Chương cảnh trưởng, một người bị trúng đạn bên tay trái, một người bị trúng đạn bên tay phải.

thật là trùng hợp, tổ hợp hai người xui xẻo.

Bạch Tu Nhiên tự mình vào giải phẫu cùng Bát di nương, lại trấn an Bát di nương thật lâu, sau đó đến phòng bệnh của Chương cảnh trưởng thăm bệnh.

Lúc này Trần Mạn Du đang khuấy cháo, đút cho Chương Cảnh trưởng một miếng, dỗ dành nói:

"Em biết anh không thích ăn vị thanh đạm như vậy, nhưng bác sĩ nói, chỉ có như vậy mới là tốt nhất. anh kiên trì một thời gian, có lẽ không lâu đâu, ráng chịu một chút đi."

nói tới đây, đột nhiên cô quay đầu, nhìn chăm chú vào hai bảo vệ, nói:

"Nếu để tôi biết hai người các cậu ai cho lão Chương ăn cái khác, thì đừng trách tôi không khách sáo!"

Hai bảo vệ đều do Trần Mạn Du thuê, tất nhiên nghe lời cô, vội vàng vâng dạ không ngừng.

Bạch Tu Nhiên vào cửa thì thấy một màn như vậy, y mỉm cười nói:

"Lão Chương, anh sao rồi?"

Lúc này Chương cảnh trưởng vẫn là cái xác ướp, gã nhếch miệng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, gần như không chống đỡ nổi. Dù sao, nếu không phải do con nhỏ sao chổi đó nhà bọn họ, thì sao gã có thể bị thương như thế này chứ?

Làm sao có thể chứ!

"Là lão Bạch à, ngồi đi, nghe nói tôn phu nhân cũng bị thương hả? anh xem đây đúng là... tôi đây bị thương không ai trấn giữ, trị an của Bắc Bình tệ hẳn đi. Đúng là không thiếu tôi được mà! Đúng là năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều!"

Bạch Tu Nhiên gật đầu, y mỉm cười: "Phải, đúng là như vậy, sự quan trọng của anh Chương đối với Bắc Bình, người ngoài không biết, nhưng họ Bạch tôi vẫn luôn cực kỳ hiểu rõ. Nếu không nhờ anh thức khuya dậy sớm, làm việc quên ăn quên ngủ, thì chúng tôi cũng sẽ không có được ngày yên bình ổn định.

Chẳng qua là nếu đã bị thương thì anh Chương cũng đừng nhớ mong công việc, mà nên dưỡng thương thật tốt. Dù sao, còn một tháng nữa là đến hôn lễ, nếu anh Chương không thể khỏe mạnh kết hôn cùng em Hai.

Sợ rằng em Hai sẽ căm ghét người anh rể này như tôi mất.

"Dừng một chút, y cực kỳ áy náy cười một tiếng:"Nhắc đến, hôm đó nếu không có anh và các anh em của cục cảnh sát ở đây, sợ là A La nhà chúng tôi đã bị thương.

Ân tình này của anh, họ Bạch tôi nhận, khắc ghi trong lòng.

"Những lời này khiến Chương cảnh trưởng thoải mái không ít, gã nói:"Cứu người là chuyện đương nhiên, chẳng lẽ tôi có thể trơ mắt nhìn cháu gái bị thương hay sao?

Đó là việc người dượng như tôi nên làm.

"Lúc này gã lại tự dát vàng lên mặt mình, nói rất hay như là chính gã cứu người vậy. Bạch Tu Nhiên cũng không phản bác, chứa ý cười, nói:"Cho dù là người trong nhà, cũng chưa từng thấy có thể mạo hiểm như vậy đâu. Em Hai từng nói với tôi, anh là người đàn ông tốt hiếm có, có thể tìm được anh, là em ấy có phúc. Tôi có chút không tin.

Hôm nay thấy, là tôi sai rồi. nói tới đây, tôi thậtsự muốn nói xin lỗi với anh Chương, thật ra thì lúc đầu em Hai nói muốn kết hôn với anh, tôi không tán thành. anh biết đấy, lúc cha vợ tôi qua đời đã dặn đi dặn lại bảo tôi chăm sóc cho em Hai nhiều mộtchút, tôi vẫn luôn xem em ấy như em gái ruột.

Mà em Hai cũng vẫn luôn xem tôi như anh Cả. Khi đó tôi nghĩ, một Cảnh trưởng quèn như anh thì có thể có bao nhiêu tiền. không có tiền thì sao có thể sống cuộc sống tốt đẹp được. Gả qua chẳng phải là chịu khổ hay sao? Nhưng lại không chịu được em ấy kiên trì, nên cũng đành đồng ý.

Nếu nhà chồng quá nghèo khổ, thì ít ra vẫn còn đồ cưới của em ấy, khôngđược nữa thì còn có tôi!

"Mẹ kiếp y coi thường ai vậy! Bạch Tu Nhiên lại nói tiếp:"Có điều bây giờ tôi biết, bảo vật vô giá dễ có, người yêu tốt khó tìm. Cách làm người của anh Chương, trời đất đều có mắt nhìn. không có tiền thì sao chứ, anh không có tiền, thìtôi có! không biết anh Chương có hứng thú làm ăn không?

"Hình như phát hiện mình nóng vội, nên hơi lúng túng, gã nói:"Đúng là tôi có hứng thú, chẳng qua là tôi sợ mình không giỏi...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!