Lão Vương:
"......... Đến lúc này mà còn khoe giàu, cậu muốn bị đánh đúng không ?"
Phùng Kiêu đứng dậy:
"Bị đánh thì chắc chắn là không, nhưng đúng là phải làm phiền chị dâu rồi."
Lão Vương thấy anh đồng ý, cười sang sảng:
"Có cái gì làm phiền hay không phiền chứ, đều là chuyện mà bọn anh phải làm."
"Bản thân tôi thì không có vấn đề gì, nhưng cha vợ với vị hôn thê của tôi chưa chắc đã đồng ý. Được rồi, như vậy đi, tôi dẫn anh chị qua đó một chuyến, nếu bọn họ đều không đồng ý, chuyện này chúng ta đừng nhắc lại nữa. Được không?"
Lão Vương vò đầu cười ngây ngô: Được.
Hai người bước ra khỏi quán cà phê, thì nhìn thấy vợ của lão Vương đang lấm lét nhìn trái phải tìm bọn họ. Nhìn thấy lão Vương cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô chạy nhanh đến.
Phùng Kiêu:
"Lão Vương, anh với chị dâu chờ tôi một chút, để tôi gọi điện thoại báo với cha vợ tôi mộttiếng trước."
anh xoay người đi gọi điện thoại, vợ của lão Vương vợ có chút líu lưỡi nói nhỏ:
"Lão Vương, trên lầu sang trọng quá trời luôn, lên lầu cũng không cần đi bằng thang, ngồi trong cái thùng sắt kia rồi nó kêu xình xịch, xình xịch là lên tới chỗ luôn, quá đáng sợ. Chúng ta ở đây thật à?"
Lão Vương kéo kéo vợ hắn:
"Chúng ta sẽ ở nơi này, khó có dịp chúng ta được đến thành phố lớn như thế này. Với lại, chỗ nào trong thành phố đều như nhau mà."
Phùng Kiêu quay lại rất nhanh, cười cười: đi thôi, lên xe.
anh chủ động lái xe, xe rất nhanh đã chạy đến Bạch gia, bởi vì chuyện của Bạch Khởi La, nên hôm nay Bạch Tu Nhiên cũng không có đi làm.
Phùng Kiêu đem xe đậu xong, thì thấy quản gia ra đón, ông ta cũng không thèm để ý đến gương mặt sẹo của lão Vương, thập phần khách sáo:
"Phùng công tử, xin mời, Vương tiên sinh, Vương phu nhân xin mời."
Bởi vì được xưng là
"Vương tiên sinh, Vương phu nhân", vợ chồng lão Vương đi đường đều có chút long ngóng tay chân.
Mà vừa vào cửa, phòng khách chỗ này còn xa hoa hơn khách sạn Bắc Bình không biết bao nhiêu lần, càng làm cho hai người càng bó chân bó tay, khẩn trương đến mức hai chân gần như không nhấc nổi luôn.
Phùng Kiêu vỗ vỗ lão Vương, nói:
"không có chuyện gì, đừng khẩn trương."
Lão Vương lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Bạch Tu Nhiên hôm nay mặc trên người chiếc áo sơ mi màu đỏ sậm, trước ngực có giắt một cây bút máy, tóc được vuốt keo vào nếp cẩn thận tỉ mỉ.
Lúc này y đang ở đọc báo, nghe được tiếng người bước vào cửa, anh ngẩng đầu, mỉm cười buông tờ báo xuống đứng dậy chào hỏi:
"Hai vị đây chắc là Vương tiên sinh và Vương phu nhân? Mời ngồi, mời ngồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!