Editor: Typard
Beta
-er: Hằng Lê
"Pằng!
"Trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Phùng Kiêu nhanh chóng ôm Bạch Khởi La tránh né trong nháy mắt, sau đó quyết đoán bắn trả. Mấy tiếng liên tiếp, tất cả yên ắng trở lại, Bạch Khởi La siết chặt nắm đấm, nhịp tim như đang đánh trống, cho đến bây giờ cô chưa từng trải qua chuyện thế này, thân thể phản ứng quá mạnh mẽ khó mà kiềm chế, cô cố gắng thở dốc, tận lực làm mình bình tĩnh lại:"Hẳn là người đã đi rồi."
Phùng Kiêu cảm thấy cô hơi run rẩy, tay đang nắm bả vai cô nhẹ nhàng vỗ một cái, nhẹ giọng an ủi: "không sao rồi.
"Bạch Khởi La không nói gì, ngước mắt nhìn Phùng Kiêu một cái. Phùng Kiêu thả tay xuống, nói:"Tôi đi thăm dò một chút."
Bạch Khởi La: "Tôi đi với anh."
"không được!" Phùng Kiêu không ngăn cản, nhưng Lục Mỹ Lệ lại không đồng ý: "Hai đứa đừng đi, tránh bị trúng kế."
Tóc cô hơi rối, nhưng vẫn có chút khí thế: "Dám ra tay ngay trên đầu chúng ta, chị thấy chúng chán sống rồi! Chị mà biết được là ai làm, chị lột da hắn!"
"Hẳn là Phùng Kiêu đã đánh trúng.
"Đột nhiên Bạch Khởi La mở miệng. nói xong, kiên định:"đi thôi, đi xem thử."
Phùng Kiêu nhướng nhướng mày, cười: "Chị cả và Tiến Minh ở đây chờ tụi em nha.
"Hai người đều là người quyết đoán, nhanh chóng đi tới nơi sát thủ ẩn nấp, phía bên này là một cong xưởng đổ nát, cực kỳ trống trải, xem ra hoang phế dã lâu. Thần kinh Bạch Khởi La căng thẳng, tiếng lên nòng"lạch cạch", cô không quay đầu lại, cũng lấy súng ra.
"Chúng ta bảo vệ phía sau lưng của nhau.
"Phùng Kiêu hướng dẫn Bạch Khởi La. Bạch Khởi La nhẹ nhàng ừ một tiếng. Hai người lưng tựa lưng, cực kỳ cẩn thận. Có điều bọn họ lo xa rồi, nhưng bên này cũng không có mai phục gì, hai người cùng lên lầu, Bạch Khởi La chỉ chỉ chỗ gần đó:"Bên này hẳn là vị trí của sát thủ."
Phùng Kiêu cúi đầu nhìn một chút, nói: "Kính vỡ do súng bắn, chắc người cũng bị thương.
"Hai người kiểm tra lại một chút, không tìm được đầu mối có lợi, đi xuống lầu thấy Tiến Minh và Lục Mỹ Lệ chờ ở dưới lầu, hóa ra bọn họ cũng tới. Lục Mỹ Lệ:"Sao rồi?"
Phùng Kiêu nói ra thứ đã phát hiện, lúc này Từ Tiến Minh mở miệng: "Bây giờ tôi đi liên hệ với cha tôi, kiểm soát kỹ càng mỗi bệnh viện, chỉ cần hắn đếnbệnh viện xử lý vết thương, tên này đừng mong trốn được."
Dừng một chút, còn nói: "Cả tiệm thuốc nữa, không có bất kỳ loạithuốc nào, hắn chỉ có thể nghĩ cách. Chỉ cần tên này có động tĩnh, thì chúng ta sẽ có cơ hội tìm được hắn.
"nói xong, xoay người rời đi. Bạch Khởi La:"Người bạn này của anh nhiệt tình ghê nha."
Phùng Kiêu nghiêng đầu nhìn Bạch Khởi La một cái, nở nụ cười: "Ba của Tiến Minh là Phó Thị trưởng thành phố Bắc Bình, tra người không khó."
Lục Mỹ Lệ lại ở bên cạnh giễu cợt nói: "Nhiệt tình cái rắm á, chị thấy cậu ta sợ chọc phải rắc rối thì có, ba người chúng ta đều không thể xảy ra chuyện gì ở thành Bắc Bình, trong lòng cậu ta hiểu rõ điều đó mà."
"Chị cả đừng nói đùa quá trớn, Tiến Minh không phải loại người như vậy đâu.
"Phùng Kiêu cất súng vào. Lục Mỹ Lệ cười một tiếng, lắc eo đi đến trước xe. Bạch Khởi La nhỏ giọng nói:"anh cảm thấy, ai muốn giết tôi chứ? Là Chương cảnh trưởng phát hiện tôi nghe lén hả?
"Chuyện này rõ ràng là nhằm vào cô. Phùng Kiêu:"không phải, nếu Chương cảnh trưởng biết thật, thì sẽ giết tôi, chứ không phải là giết em. Hẳn là chuyện khác đúng không?"
anh cợt nhả cười một tiếng, nói:
"Chúng ta mới quyết định sơ sơ ngày cưới vào hôm qua, đến hôm nay đã có người muốn giết em. nói không chừng là người ái mộ tôi đó. Hoặc là, có người thà để em chết cũng không muốn chúng ta kết hôn. Hay cũng có thể vốn là kẻ thù của em? Tóm lại có quá nhiều khả năng."
Phùng Kiêu vỗ vỗ bờvai Bạch Khởi La, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!