Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: wlft
Ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng, Hứa Ngạn Văn đưa tay lên tháo cà vạt xuống, quỷ thần xui khiến cúi người xuống nhìn Tiết Giai Duyệt, khuôn mặt đẹp trai từ từ... từ từ... tiến lại gần.
Tiết Giai Duyệt mơ mình đứng giữa cánh đồng đầy hoa, gió thổi vi vu, chim hót hoa nở khắp nơi, đẹp như tiên cảnh, cô vui đùa trên cánh đồng, hái được rất nhiều bông hoa đẹp.
Đột nhiên, một bóng đen to lớn xuất hiện trước mặt cô, cô ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt nghiêm túc của Hứa Ngạn Văn, cô giật mình, định chạy trốn.
Không ngờ Hứa Ngạn Văn còn nhanh hơn cả cô, anh tiến lên phía trước giữ chặt tay cô lại. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được, ngược lại còn chọc cho Hứa Ngạn Văn nổi giận, trực tiếp đẩy cô xuống cánh đồng hoa.
Cô nằm trên cỏ, Hứa Ngạn Văn đè lên người cô. Cô hoảng sợ nhìn khuôn mặt đẹp trai ngày càng tiến lại gần. Trong lòng hoảng sợ, đột nhiên tỉnh dậy.
Vừa mới mở mắt ra, trước mắt Tiết Giai Duyệt là khuôn mặt đẹp trai được phóng lớn, cách cô rất gần. Giống hệt cảnh tưởng trong giấc mơ. Cô giật mình hét lên, theo bản năng lùi lại về phía sau.
Đáng tiếc bởi vì cô di chuyển quá nhanh. Đầu ngay lập tức đập vào cửa sổ xe, vang lên một tiếng động rất lớn. Đau đến mức mắt của cô nổi đom đóm, nước mắt từ từ chảy ra.
"Có đau không?" Hứa Ngạn Văn nhìn thấy cô bị đụng đau như vậy rất đau lòng, đưa tay lên chạm vào đầu cô, vừa cưng chiều vừa bất lực, "Tại sao em lại bất cẩn như vậy?".
Tiết Giai Duyệt đau đến mức muốn chảy nước mắt, rõ ràng cô đang ngủ ngon lành, anh đột nhiên tiến lại gần, khiến cô bị dọa ngay lập tức tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra nhìn khuôn mặt đẹp trai được phóng lớn của anh, lại càng sợ, nên ngả người về sau rồi mới đụng đầu cửa sổ xe, cô hoàn toàn không hề để ý, bị đập mạnh, sao có thể không đau được, là rất đau mới đúng?
"Tại sao anh đột nhiên tiến lại gần như vậy? Dọa em sợ gần chết." Tiết Giai Duyệt cuối cùng kìm chế được nước mắt, vẻ mặt đáng thương nhìn phía Hứa Ngạn Văn, trong ánh mắt muốn lên án tố cáo hành động của anh.
Hứa Ngạn Văn không ngờ phản ứng của cô lại lớn như vậy, vừa nãy cô vẫn còn ngủ say, không hề có dấu hiệu tỉnh dậy. Nên anh mới tiến lại gần, ai ngờ cô đột nhiên tỉnh dậy, không biết cô nằm mơ thấy điều gì?
"Anh vừa nhìn thấy một con ruồi bay trên mũi của em. Nên muốn giúp em đuổi con ruồi đó đi." Hứa Ngạn Văn khuôn mặt không biến sắc nói dối.
Nếu để Tiết Giai Duyệt biết được sự thật, chắc chắn cô sẽ chỉ thẳng vào mặt anh mắng anh mới là con ruồi đáng ghét.
"Thật à?" Tiết Giai Duyệt nghi ngờ nhìn anh, đối với lời anh nói nửa tin nửa ngờ, luôn cảm thấy lời của anh nói không đáng tin.
Hứa Ngạn Văn vẫn bình tĩnh trả lời: "Tin hay không thì tùy em." Sau đó quay sang nhìn cô, vội vàng chuyển đề tài: "Được, mau xuống xe đi?"
Tiết Giai Duyệt vẫn đang nhìn anh, cố gắng tìm ra điều bất thường trên khuôn mặt đẹp trai của anh.
Nhưng Hứa Ngạn Văn không cho cô cơ hội nhìn tiếp, anh vội vàng quay đầu đi, đưa tay ra rút chìa khóa xe. Tay trái mở cửa xe, cặp chân dài bước xuống xe.
"Nếu em mệt thì lên nhà đi ngủ. Ngủ ở trên xe không thỏa mái bằng trên giường." Hứa Ngạn Văn giả vờ thờ ơ phân tích cho Tiết Giai Duyệt nên ngủ ở đâu.
Tiết Giai Duyệt bĩu môi, nói cứ như cô thích ngủ ở xe ý. Cô đương nhiên biết ngủ trên giường rất thỏa mái. Nếu không phải cô vừa truyền nước, vừa mới uống thuốc, vừa lên xe thuốc bắt đầu có tác dụng nên mới ngủ quên mất.
Về đến nhà, Tiết Giai Duyệt cầm theo túi xách đi thẳng vào phòng của mình. Cô vẫn còn cảm thấy hơi mệt, bệnh cảm lạnh vẫn chưa khỏi hẳn, vẫn còn đau đầu, chỉ muốn nằm trên giường.
Một lúc sau, Hứa Ngạn Văn gõ cửa phòng, cô không muốn chịu đứng dậy đi ra mở cửa, đành phải nói với Hứa Ngạn Văn đứng ở ngoài cửa: "Em đang ngủ."
Hứa Ngạn Văn bật cười, giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh từ ngoài cửa truyền vào, "Buổi chiều công ty không có việc gì. Anh ở thư phòng bên cạnh, nếu có việc gì thì em gọi anh nhé."
Tiết Giai Duyệt cố bò từ trên giường ngồi dậy, cố nói to lên: "Em đỡ rồi. Anh làm việc của mình đi."
Hứa Ngạn Văn rũ mắt, nhìn chằm chằm cánh cửa khóa chặt, nghĩ thầm cô lại không biết cảm kích! Giống hệt như hồi còn bé!
Tiết Giai Duyệt chờ một lúc, không nghe thấy tiếng động nào ở ngoài cửa. Cô nghĩ Hứa Ngạn Văn đã rời đi, quay về giường tiếp tục nằm ngủ.
Vì lúc trước mới ngủ một giấc nên cô tưởng sẽ trằn trọc không ngủ được, ai ngờ vừa nằm giường, cô mơ mơ màng màng từ từ ngủ thiếp đi. Cho đến khi nghe được gõ cửa một lần nữa vang lên. Tiết Giai Duyệt mới chịu dậy.
"Ai vậy?" Tiết Giai Duyệt dụi mắt từ trên giường ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa hỏi.
Từ cửa truyền đến giọng nói của Hứa lão gia tử, "Là ông đây. Ông nội."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!