Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: wlft
Hứa Ngạn Văn nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, chúng ta cùng nhau ăn mừng."
Tiết Giai Duyệt ngẩng đầu lên nhìn anh, nghĩ thầm trong lòng hóa ra anh vẫn còn nhớ chuyện này. Phải biết rằng kể từ hôm hai người cãi nhau, anh không thèm nói chuyện với cô một câu. Ngày nào cũng bận đi làm, đi sớm về khuya, hai người thậm chí không nhìn thấy mặt nhau. Không biết công việc bận thật, hay giả vờ bận rộn, cảm giác như anh cố tình tránh mặt cô!
Nhưng bây giờ anh lại nói mình đặc biệt gọi đồ ăn bên ngoài về mừng ngày đầu tiên cô đi làm, còn là những món ăn mà cô thích.
Khiến cho cô bối rối không biết nên nói gì bây giờ.
"Ngày đầu tiên đi làm cảm giác thế nào?" May Hứa Ngạn Văn không định làm khó cô, tự động chuyển chủ đề, hỏi cô tình huống ngày đầu tiên đi làm.
"Tạm ổn."
"Các đồng nghiệp có hòa đồng không?" Hứa Ngạn Văn lại hỏi.
Tiết Giai Duyệt định nói là hòa đồng, nhưng lại nhớ đến Lục Tiểu Vũ, không khỏi nhíu mày.
Hứa Ngạn Văn cũng nhìn ra được nét mặt của cô thay đổi, hỏi: "Em làm sao vậy?"
Tiết Giai Duyệt nhìn Hứa Ngạn Văn, trong đầu lại hiện lên chuyện trước kia, chuyện kia thực ra có chút liên quan đến Hứa Ngạn Văn, khẽ lắc đầu nói: "Không có gì. Hôm nay em chỉ mới làm với 3 người đồng nghiệp. Còn những người khác thì không rõ. Phải tiếp xúc nhiều hơn thì mới rõ được."
Đạo lý đúng là đạo lý, ngày đầu tiên đi làm không thể quen biết hết các đồng nghiệp. Phải tiếp xúc thêm một thời gian mới hiểu rõ tính cách của các đồng nghiệp. Thấy Tiết Giai Duyệt không nói gì nữa, Hứa Ngạn Văn không để ý, chỉ nói: "Trong công việc gặp chuyện gì khó khăn quay về nói cho anh biết."
Tiết Giai Duyệt bật cười, "Em đã lớn rồi. Anh đừng coi em là một đứa trẻ con. Em có thể tự xử lý được."
Hứa Ngạn Văn vẻ mặt bình thản nói, "Em thật thà như vậy. Có khi em không biết mình đang bị bắt nạt"
Tiết Giai Duyệt không phục bĩu môi, "Không hề!"
"Em..." Hứa Ngạn Văn vừa định nói "Em dễ tin người", nhưng lại nhớ đến chuyện ngày hôm đó, lúc ấy anh lo lắng cô bị người khác lừa, giọng điệu có hơi gay gắt, không nghĩ mong muốn làm chuyện tốt của cô. Trách mắng cô, khiến cô cảm thấy tủi thân, hai người vì thế mà cãi nhau.
Về sau anh cho người đi điều tra, ngày hôm nay nhận được kết quả điều tra. Xác nhận rằng cô gái kia không phải kẻ lừa đảo, cô ấy thực sự rất đáng thương. Ba của cô ấy là tên cặn bã, anh biết lúc đấy mình đã suy nghĩ nhiều.
Cũng bởi vì lúc ấy anh không xử lý tốt. Nếu giọng điệu lúc đấy bình tĩnh hơn, dùng thái độ khác để nói chuyện với cô, hai người sẽ không cãi nhau, không khó chịu.
"Em cái gì cơ?" Tiết Giai Duyệt thấy anh nói được một nửa, tò mò hỏi.
Hứa Ngạn Văn nhìn cô, bình tĩnh nói: "Không có gì, ăn cơm đi."
Tiết Giai Duyệt cảm thấy rằng anh đang có chuyện gì đó giấu cô, nhưng anh không muốn nói ra, cô không thể làm gì được anh, đành phải cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm...
Lâm Đạt sau khi tan làm, đi tàu điện ngầm đi đến nhà chú cô ta.
Chú cô ta là giáo sư Hàn của trường đại học H, cũng là giáo sư đại học của Hứa Ngạn Văn.
Cô ta sau khi tốt nghiệp đại học được đi đến tập đoàn Hứa thị làm việc, được phân công làm thư ký bên cạnh Hứa Ngạn Văn, phần lớn là công lao của giáo sư Hàn.
Chỉ là ở trên thế giới này, người với người quá khác biệt, cùng một loại gạo có thể nuôi sống 100 người, cho dù là anh em ruột, kinh nghiệm không giống nhau, phát triển cuối cùng cũng không giống nhau.
Hơn 20 năm về trước, giáo sư Hàn thông minh, học giỏi. Hàn gia dồn hết tiền bạc cho ông ta đi học cấp ba, lên đại học, cuối cùng được đại học giữ lại làm giảng viên. Tự dựa vào năng lực của bản thân, được phong hàm phó giáo sư và giáo sư. Còn cưới được con gái của thầy hiệu trưởng, nhảy lên nhiều cấp, thoát ly khỏi thân phận nông dân trở thành vị giáo sư nổi tiếng của đại học H, được hưởng nhiều phụ cấp và trợ cấp, sinh sống tại khu biệt thự dành cho người giàu.
Còn bố của Lâm Đạt, không chịu học hành tử tế hồi còn trẻ, phải đi làm từ sớm. Đầu tiên ông ấy nhận vào làm việc ở nhà máy, sau này kết hôn với con gái của sư phụ. Mặc dù hai người làm việc chăm chỉ cần cù, nhận bằng khen công nhân ưu tú, nhưng không thể kiếm được nhiều tiền, đến bây giờ tiền lương của hai người cộng lại mới hơn 1 vạn, còn không đủ tiền mua túi xách cho con gái của chú.
Hai anh em, chênh lệch với nhau quá lớn, một người chăm chỉ học hành, công thành danh toại, còn một người cả đời làm công nhân, không có cái gì trong tay.
Lâm Đạt trong lòng mất cân bằng, đặc biệt khi cô ta nhìn thấy Hàn Nhã Tuệ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!