Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vân Nhi
Khoảng tầm 40 phút sau, Hứa Ngạn Văn đưa tay lên nhìn đồng hồ, chắc là sắp đến rồi...
Một giây sau, một nhân viên giao hàng đẹp trai, mang theo hộp cháo gà nấm hương tới gõ cửa phòng bệnh.
Hứa Ngạn Văn cảm ơn người giao hàng, nhận lấy hộp cháo, quay người lại đi về phòng bệnh, đặt cháo lên bàn, vừa mới mở ra, mùi hương cháo gà đã lập tức lan tỏa.
Anh giả bộ hít một hơi thật sâu, ngưỡng mộ: "Mùi chào của quán Chi Đạo thơm quá."
Tiết Giai Duyệt cũng nghe thấy mùi cháo, không nhịn được nuốt nước miệng, mùi thơm quá đi mất, cảm giác thèm ăn trong cô bắt đầu trỗi dậy.
"Em có muốn ăn không?" Hứa Ngạn Văn nhìn gáy của Tiết Giai Duyệt nói: "Nếu em không ăn thì để mình anh ăn vậy."
Tiết Giai Duyệt do dự, không biết có nên làm hòa với anh không?
Hứa Ngạn Văn nhìn thấy Tiết Giai Duyệt vẫn nằm yên bất động, cầm thìa lên múc muỗng cháo, lúc ăn còn cố phát ra tiếng động, sau đó dừng lại nói: "Thơm quá, đúng là một món ăn ngon."
Tiết Giai Duyệt mấp máy khóe môi, bàn tay giấu dưới lớp chăn chạm lên cái bụng đang kêu, cô sắp sửa không chịu được nữa rồi.
"Em còn không chịu ngồi dậy ăn thì một mình anh sẽ ăn hết cháo." Hứa Ngạn Văn cố tình trêu chọc cô.
Bàn tay của Tiết Giai Duyệt siết chặt lại, anh biết rõ cô thích ăn món cháo gà nấm hương của Chi Đạo nên cố tình dùng nó để dụ dỗ cô, quả nhiên là thương nhân, quá gian xảo, anh đúng thật là kẻ tàn nhẫn!
Nghiến răng nghiến lợi, Tiết Giai Duyệt xoay người, nhìn Hứa Ngạn Văn tức giận hét lên: "Anh còn chút nhân tình nào không hả?"
Hứa Ngạn Văn nhíu mày không đồng ý, "Tại sao em lại mắng anh không có nhân tính?"
"Anh bắt nạt em!" Tiết Giai Duyệt danh chính ngôn thuận chỉ trích anh làm sai, "Em là bệnh nhân, anh còn bắt nạt em. Còn ngồi trong phòng bệnh của em ăn mảnh một mình!"
Giọng điệu trách móc của cô khiến Hứa Ngạn Văn không thể nhịn cười, con ngươi đen nháy nhìn về phía cô, khẽ nói: "Anh mua về cho em mà, anh có gọi em ra ăn, nhưng chính em không thèm để ý đến anh."
"Em..." Tiết Giai Duyệt dừng lại, không phải nói, vừa rồi đúng là cô cố tình giận dỗi anh.
Trên khuôn mặt của Hứa Ngạn Văn hiện lên ý cười, giật giật khóe môi, "Anh nói đúng mà? Rõ ràng em không thèm để ý đến anh!"
Hừ, anh nói rất có lý, rõ ràng anh đang bắt nạt cô!
Tiết Giai Duyệt trợn trừng hai mắt lên, nhìn chằm chằm anh nói: "Rõ ràng anh đang cố tình gây sự."
Cặp mắt đen nháy của Hứa Ngạn Văn nhìn cô, không nói gì, cũng không hề phủ nhận, đương nhiên là đúng.
Nhiều năm về trước khi hai người còn bé, Tiết Giai Duyệt lúc giận dỗi không thèm để ý đến anh, anh dùng món ăn yêu thích của cô để dụ dỗ, nhưng cô không thèm để ý đến anh. Dù cô có giận đến đâu, cách này một trăm lên thử đều thành công. Cho dù Tiết Giai Duyệt thay đổi rất nhiều, không còn giống như trước kia nữa, nhưng thật ra vẫn có điểm giống, anh không thể nhịn được cười!
Tiết Giai Duyệt đương nhiên phát hiện ra, Hứa Ngạn Văn cố tình trêu chọc mình, con người đảo qua một vòng, trong lòng nảy ra ý tưởng, cô tin mình có cách trị được anh.
Một giây sau, Tiết Giai Duyệt giả bộ đau đầu, để tay lên trán, lập tức nằm xuống giường, giả bộ kêu: "Đau quá, đau quá..."
Hứa Ngạn Văn nhìn cô, vừa nhìn đã biết cô giả bộ, diễn xuất kém như vậy làm sao có thể lừa được anh?
Nhưng anh vẫn quyết định phối hợp với cô.
"Còn đau không?" Hứa Ngạn Văn giống như đang xin ý kiến của cô, giọng nói trở nên dịu dàng: "Để anh gọi bác sĩ đến đây khám cho em nhé?"
"Không cần!" Tiết Giai Duyệt tức giận từ chối, ngoài câu này ra anh không biết nói câu gì khác à? Nếu gọi bác sĩ đến sẽ ngay lập tức biết cô đang giả vờ?
"Vậy..." Hứa Ngạn Văn khóe miệng cong lên, giọng nói mang theo ý cười: "Em ăn nốt bát cháo gà nấm hương đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!