Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: yoichi
Tiết Giai Duyệt dáng người chuẩn, làn da trắng nõn, lả lướt quyến rũ, vừa mới tắm xong lại càng để lộ ra vẻ mềm mại hấp dẫn, dù đang mặc bộ váy ngủ rộng thùng thình cũng không che được dáng người hoàn hảo của cô.
Vào lúc này, khi bốn ánh mắt chạm vào nhau, hai người đều cảm thấy xấu hổ , cả hai vội vàng nhìn đi chỗ khác
Bị hành hạ một trận, hai người bây giờ vừa mệt vừa buồn ngủ, rất muốn tìm nơi nào để nằm xuống ngủ một giấc.
Nếu không xảy ra chuyện vừa nãy, có lẽ hai người còn thảo luận nên ngủ ở đâu . Bây giờ chuyện thành ra vậy, họ đều cảm thấy rất khó nói.
Cuối cùng, Hứa Ngạn Văn lên tiếng đánh vỡ thế im lặng: "Em đi ngủ đi."
Ý anh là để Tiết Giai Duyệt ngủ trên giường.
Tiết Giai Duyệt nhìn anh , giật giật khóe môi, cô còn chưa kịp lên tiếng thì Hứa Ngạn Văn đã tự ra quyết định.
"Anh nắm chợp mắt một lúc ở ghế sofa."
Hứa Ngạn Văn đi tới, ngồi lên chiếc ghế sofa gần cửa sổ. Định nằm chớp mắt một lúc.
Nhìn thấy vậy, Tiết Giai Duyệt im lặng không lên tiếng. Hai bàn chân mảnh khảnh di chuyển, yên lặng nằm xuống giường.
Đầu óc cô đang rất rối, cô còn tưởng mình sẽ bị mất ngủ nhưng có lẽ do quá mệt cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khung cảnh trong mơ hỗn loạn, Tiết Giai Duyệt ngủ mê man, hình như có người đang vuốt ve trán của cô, thì thầm nói với cô, nhưng cô không nghe rõ.
Đợi đến khi cô tỉnh dậy, Tiết Giai Duyệt không nhớ mình nằm mơ thấy điều gì, đầu vừa đau vừa trống rỗng.
Cô từ trên giường ngồi dậy, vừa hay nhìn thấy người phía đối diện, Hứa Ngạn Văn
- dáng người cao lớn ngồi dựa lưng trên ghế sofa, nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.
Chuyện đêm qua quả thật đã làm khó anh, anh có thể nhẫn nhịn được như vậy không phải là chuyện dễ dàng. Nếu còn có cách khác, chắc chắn anh đã không làm như vậy.
Tiết Giai Duyệt từ trên giường ngồi dậy, cô đi đến ghế sofa, định kêu Hứa Ngạn Văn đi lên giường nằm một lúc.
Lúc đến gần, Tiết Giai Duyệt mới phát hiện sắc mặt Hứa Ngạn Văn không được ổn, vội đưa tay ra lay anh dậy, "Hứa Ngạn Văn..."
Hứa Ngạn Văn từ từ mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn, "Em dậy rồi à."
"Anh đi lên giường nằm ngủ." Tiết Giai Duyệt nhìn thấy anh ngồi trên ghế sofa thực sự có chút khó chịu.
Hứa Ngạn Văn khẽ "ừ", sau đó đứng dậy, nào ngờ mới đi hai bước, "rầm" một tiếng ngã lăn quay ra đất.
"Hứa Ngạn Văn!"
Tiết Giai Duyệt hoảng hốt, vội chạy ra đỡ anh dậy.
"Anh không sao chứ?" Tiết Giai Duyệt quan tâm hỏi.
"Có hơi đau đầu." Hứa Ngạn Văn tay đặt lên trán, khó chịu nhíu mày lại.
Tiết Giai Duyệt nhìn sắc mặt anh là biết không ổn, nhớ lại hôm qua anh ngâm mình dưới nước lạnh một lúc lâu, đưa tay chạm lên trán anh, nóng đến mức dùng có thể chiên trứng ốp la.
"Anh đang sốt." Tiết Giai Duyệt đứng dậy kéo tay anh lên nói: "Em dìu anh lên giường nằm."
"Ừ." Hứa Ngạn Văn mượn sức của Tiết Giai Duyệt để đứng dậy, đi đến giường ngồi xuống, quay lại nói với Tiết Giai Duyệt: "Cảm ơn em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!