Chương 3: (Vô Đề)

Tạ Trì đưa hai vé cho nhân viên soát vé: "Đủ người rồi."

Tôi đang ngồi trong túi áo của cậu ta cũng tò mò không biết rốt cuộc Tạ Trì còn hẹn ai nữa, rõ ràng ở nhà cũng không nghe thấy cậu ta gọi điện cho ai mà?

Tạ Trì vào ghế ngồi, Hà Tĩnh Di vừa định ngồi vào ghế bên cạnh thì bị Tạ Trì giơ tay chặn lại.

"Ghế này có người rồi."

Cậu ta gọi một xô bắp rang bơ, từ tốn đặt lên ghế bên cạnh, dùng ngón trỏ khoét một lỗ trên bắp rồi dựng tôi đứng vào đó.

Toàn thân tôi lập tức bị bắp rang bơ thơm ngọt bọc lấy, đúng là thiên đường của những tín đồ ăn uống!

Tôi mê mẩn đến mức chẳng còn tâm trí nghe Tạ Trì nói gì, chỉ biết chắc chẳng lời nào tử tế, đến mức Hà Tĩnh Di tức đến mức cắn môi, phải chuyển sang ghế khác.

Vị trí của tôi ở chính giữa rạp chiếu phim, hiệu ứng hình ảnh cực kỳ tuyệt. Ngay khi nam diễn viên chính xuất hiện, tôi đã bị hút trọn sự chú ý.

Thần tượng từ nhỏ của tôi, dù đã trung niên mà vẫn đẹp trai rạng ngời!

Tôi đang xem say mê thì bên tai bỗng vang lên một tiếng khẽ cười mũi.

Tôi nghi hoặc quay sang nhìn Tạ Trì, thấy cậu ta vẫn chăm chú nhìn màn hình, giống như tiếng cười lạnh ban nãy không phải của cậu ta.

Lạ thật, cái thân bút máy này bị lỗi thính giác à?

Vai diễn của ảnh đế không nhiều, mới ba mươi phút đã rút khỏi màn ảnh. Tôi bắt đầu chán, quay trái quay phải nhìn quanh, thấy hầu hết mọi người đều chăm chú xem cảnh đánh nhau gay cấn.

Chỉ có Hà Tĩnh Di cứ nhìn trộm gương mặt nghiêng của Tạ Trì, thỉnh thoảng còn tranh thủ ăn ké bắp rang của tôi.

Ngửi thì thơm thật, nhưng chẳng biết ăn vào miệng sẽ ra sao.

Tạ Trì bất chợt lấy một hạt bỏ vào miệng.

"Vị caramel, đúng là thơm."

Giọng trầm cố ý hạ thấp nghe quyến rũ lạ thường trong rạp tối khiến Hà Tĩnh Di mặt đỏ như gấc, lén đưa tay định nắm tay Tạ Trì.

Chậc, rạp phim tối om, nam nữ độc thân, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cảnh này đúng là không dành cho trẻ em.

Tôi đang hào hứng hóng biến thì Tạ Trì đột nhiên đứng bật dậy, cau mày tránh khỏi tay của hoa khôi, còn lấy khăn ướt ra lau tay cẩn thận.

Hà Tĩnh Di như con thỏ bị bóp cổ, vành mắt đỏ hoe, nhìn đầy tủi thân.

Tôi thật sự không hiểu nổi Tạ Trì, rõ ràng là cậu ta chủ động mời người ta đi chơi, giờ lại cố tình khiến người ta mất mặt. Đáng đời cô đơn suốt đời.

Hay là cậu ta mắc bệnh sạch sẽ? Nhưng ban ngày cậu ta ôm tôi chặt thế cơ mà, có thấy gì đâu?

Tạ Trì bất ngờ lôi tôi ra khỏi đống bắp, đứng dậy rời đi. Hà Tĩnh Di sững sờ một lúc rồi vội vàng đuổi theo.

Không hiểu nổi, hai người các cậu giận dỗi gì nhau thì giận, cho tôi xem nốt phim đã được không?

Gió đêm lạnh buốt lùa qua người. Lần này Tạ Trì nhét tôi vào túi quần tối om, trong bóng tối ấm áp, tôi chỉ nghe thấy tiếng hai người nói chuyện.

"Tạ Trì, rốt cuộc là cậu muốn gì? Rõ ràng cậu đồng ý hẹn hò với tôi mà."

Giọng của hoa khôi nghẹn ngào đáng thương, đến tôi còn thấy xót.

Tạ Trì chẳng chút thương hoa tiếc ngọc, lạnh lùng ngắt lời.

"Tôi chỉ đến xem phim."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!