Nếu nói trong các nhóc tiểu yêu tinh, khả năng ngôn ngữ của Thư Lê xếp hạng chót thì tài năng âm nhạc của cậu lại xếp hàng đầu.
Khi mới bắt đầu học nhạc, Thư Lê đã dựa vào khả năng thiên bẩm của mình để chơi một bản nhạc nhập môn kinh điển và nhận được nhiều lời khen ngợi.
Thực ra, cậu cũng khá chột dạ.
Xuất phát điểm cao, biết đánh đàn cũng là điều dễ hiểu. Một thời gian nữa, khi những tiểu yêu tinh khác lần lượt thể hiện tài năng âm nhạc của chúng, cậu sẽ không còn chiếm ưu thế.
Với những suy nghĩ đó, Thư Lê lo lắng mình sẽ bị tụt lại phía sau, vì quyết tâm giữ vững vị trí đầu bảng nên cậu đã nghiêm túc tham gia mọi lớp học âm nhạc.
Theo thời gian trôi qua, tâm trạng của Thư Lê dần bình ổn hơn, không còn cảm thấy thấp thỏm, bất an nữa.
Cậu phát hiện ra tài năng âm nhạc của mình không những không hề kém đi mà còn tiến bộ hơn trước rất nhiều. Thông thường, chỉ cần nghe một bản nhạc một lần là cậu đã có thể đàn nó không sai một một li ngay lập tức.
Sau đó, Thư Lê tập trung học âm nhạc và thơ ca của tinh linh, không đàn các ca khúc đã học trước kia nữa.
Phong cách âm nhạc của hai thế giới hoàn toàn khác nhau nên ai thể hiện quá độc đáo sẽ trở nên nổi bật, một khi "tài năng" cạn kiệt, đối phương sẽ trở nên mờ nhạt trong mắt mọi người.
Một khi có chênh lệch khủng khiếp như thế, đối phương sẽ bị mắc kẹt trong chính cái kén của mình.
Thư Lê thà rằng mình đứng vững và bước từng bước một, cũng không muốn lừa mình dối người.
Hoá ra, giáo viên âm nhạc đã đặt nền móng vững chắc cho cậu, cũng dạy cậu rất nhiều kỹ thuật tuyệt diệu.
Cậu không hề bỏ qua những thứ này mà còn tận dụng chúng rất khéo léo.
Năm năm đủ để đưa cậu từ một "người mới" trở thành một bậc thầy.
Âm nhạc của tinh linh rất hay, nó đầy vẻ huy hoàng, tráng lệ và hùng vĩ của sử thi, vừa có nét thanh nhã, quyến rũ cổ điển xa xưa, uyển chuyển đến động lòng người.
Đàn hạc có âm vực rộng và phương pháp gảy đàn phong phú, càng nhiều dây, cảm giác phân lớp âm thanh càng mạnh mẽ và có thể tạo ra những bản nhạc tuyệt vời.
Thư Lê là yêu tinh duy nhất có thể chơi được đàn hạc 26 dây, vì vậy cậu được các yêu tinh trưởng thành đánh giá năng lực rất cao.
Vào ngày Hạ Chí năm nay, cậu được Tinh Linh Vương mời đến biểu diễn một bài hát cùng với y.
Thành thật mà nói, lúc ấy Thư Lê đã cảm thấy vô cùng lo lắng, hồi hộp hơn cả lần *****ên lên sân khấu diễn tấu violin cho toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường nghe.
Dưới ánh nhìn chăm chú của nhiều tinh linh và yêu tinh, cơ thể cậu trở nên cứng đờ, ngón tay tê dại, hít thở khó khăn, đầu óc trống rỗng, cậu hoàn toàn quên mất bản nhạc mình cần chơi.
May mắn thay, Tinh Linh Vương bên cạnh đã nhìn thấy sự bối rối của cậu và gảy đàn trước. Âm nhạc du dương đã xoa dịu tâm trạng của cậu.
Rất nhanh, Thư Lê đã lấy lại bình tĩnh, theo kịp nhịp điệu của Tinh Linh Vương và cùng y chơi một bản "Khúc ca sáng thế" ngọt ngào, êm tai.
Khi bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay hưởng ứng rầm rầm như sấm rền vang vọng khắp hội trường.
Cậu được tất cả các tinh linh và yêu tinh công nhận, ánh mắt những yêu tinh khác đầy sự ngưỡng mộ và sùng bái dành cho màn biểu diễn của cậu.
Thư Lê cầm cây đàn hạc, trong lòng tràn ngập niềm tự hào.
Đồng thời cậu cũng rất biết ơn Tinh Linh Vương đã tặng cho mình một cây đàn hạc độc nhất vô nhị.
Phải biết, những thứ mà yêu tinh sử dụng thường nhỏ bé và tinh xảo, cây đàn hạc mà Tinh Linh Vương tặng cho cậu cũng không ngoại lệ.
Mặc dù đối với Thư Lê mà nói nó là một cây đàn hạc lớn nhưng nó lại nhỏ như một món đồ chơi mini so với cây đàn hạc trong tay Tinh Linh Vương.
Thông thường, dù âm thanh phát ra từ "đồ chơi mini" có lớn đến đâu cũng không thể vượt qua một cây đàn hạc có kích thước bình thường.
Nhưng cây đàn hạc màu trắng bạc mà Tinh Linh Vương tặng cho cậu lại khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!