Chương 41: Cây Mẹ xin lỗi

Dicio ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh dậy nhóc duỗi cái lưng mỏi và đưa mắt nhìn xung quanh tìm anh lớn. Sau một hồi thì thấy cậu đang nằm ở phía đuôi giường.

Nhóc dụi mắt với vẻ bối rối.

Rõ ràng trước khi ngủ, họ đã nằm cùng nhau mà!

Màn đọ mắt tranh tài với Budno bị cắt ngang, nhóc vẫn còn ôm một bụng tức. Sau đó anh lớn đã vỗ lưng an ủi, dỗ nhóc đi ngủ.

Vì kích thước giường của bé con tinh linh rất lớn nên Dicio cần phải bay thấp xuống mới có thể đến được phía cuối giường.

Thư Lê đang cuộn tròn trong chiếc chăn nhỏ, nghiêng người ngủ say mà không biết nhóc tóc đỏ đang ngồi xổm ngay bên cạnh, tò mò đánh giá chiếc vòng trán màu vàng trên đầu cậu.

Nhóc sờ chiếc vòng trán của mình rồi lại nhìn xuống chiếc vòng của anh lớn, trên đầu xuất hiện một đống dấu hỏi nhỏ.

Sao chiếc vương miện hoa xanh trên đầu cậu biến mất rồi?

Thay vào đó là chiếc vòng trán tương tự như trên đầu nhóc.

Tuy nhiên, hoa văn của nó không giống như bất kỳ loại đá quý nào nhóc từng thấy trước đây.

Dicio vươn những ngón tay ra, tò mò muốn chạm vào nhưng trước khi chạm vào, anh lớn đã tỉnh dậy.

Thư Lê từ từ mở mắt, mơ hồ nhìn thấy nhóc tóc đỏ trong cơn ngái ngủ, còn tưởng nhóc đang nằm trong tư thế kì lạ nên bất lực đưa tay ra đẩy nhóc Dicio một cái.

Dicio đang ngồi xổm thì bị cậu đẩy, lăn đùng ra chăn, ngơ ngác nhìn trần nhà.

Cảm thấy có điều gì đó không đúng, Thư Lê chợt bật dậy liền thấy nhóc tóc đỏ đang nằm chổng vó, đảo đôi mắt như hồng ngọc nhìn cậu đầy trách cứ.

"Ừm... Dicio, cậu dậy rồi à?" Thư Lê giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt ai oán ấy, cười tủm tỉm hỏi: "Cậu ngủ ngon không?"

Dicio như một con rùa nhỏ bị lật ngửa, chật vật mãi một vài lần mới xoay được người lại, nhóc ngồi dậy khoanh chân trước mặt cậu, mím môi trả lời: "Tớ ngủ ngon lắm."

Ngủ rất say, giờ thì tràn đầy năng lượng.

"Ngủ ngon là được rồi." Thư Lê gật đầu.

Tướng ngủ "đẹp" như vậy, cứ như thể chiếc giường là bãi cỏ rồi lăn lộn khắp nơi, ngủ không ngon mới lạ ấy.

Trái lại là mình, rõ ràng là ngủ không đủ.

Thư Lê ngáp một cái, nheo mắt nhìn tứ chi cường tráng của nhóc tóc đỏ.

Sau khi trở về phòng, cậu và nhóc Dicio nằm sát cạnh nhau, đang chuẩn bị chơi cờ với Chu Công. Đột nhiên, một cánh tay vung mạnh qua làm cậu thức dậy.

Thư Lê nhìn chằm chằm nhóc tóc đỏ đang luyện võ trong giấc mộng, bất lực né sang một bên.

Không lâu sau, một bàn chân khác đạp tới, suýt chút nữa thì đá trúng vào bắp chân của cậu.

Thư Lê phồng má, dứt khoát đổi vị trí ngủ.

Chiếc giường lớn như vậy, tội gì phải chen chúc với nhóc tóc đỏ chứ?

Mãi mới vào giấc, âm thanh mơ hồ kia lại quấy nhiễu giấc mộng của người khác.

"Bé con... Xin lỗi... Ta không cố ý."

Thư Lê không muốn để ý đến nó, giả vờ phớt lờ đi, cố gắng chìm vào mộng đẹp.

Tuy nhiên, giọng nói đó lại tiếp tục vang lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!