Trước cây đại thụ trơ trụi như bị hói đầu, một bé con yêu tinh lơ lửng, đôi cánh của cậu tỏa ra một lớp ánh sáng nhẹ nhàng, lấp lánh tựa một chú đom đóm lạc đường.
"Bé ngoan... Lại đây... Hãy lại đây với ta..."
Giọng nói kỳ ảo, êm ái như lời thủ thỉ của mẹ vẫn còn văng vẳng bên tai Thư Lê, khiến cậu không tự chủ bay về phía trước. Khi sắp chạm vào vỏ cây, cậu bỗng dưng dừng lại.
Một mùi hương khó chịu bỗng xộc thẳng vào khoang mũi làm Thư Lê rùng mình. Cậu lập tức tỉnh táo lại, mở mắt ra nhìn.
"Hả?"
Thư Lê ngơ ngác nhìn vỏ cây màu nâu sẫm đang ở ngay trước mặt mà giật mình vội vàng lùi ra xa. Cái mùi hôi thối khó chịu kia cũng dần dịu đi.
Cậu xoa xoa cái mũi nhỏ tội nghiệp của mình, hoài nghi liếc nhìn xung quanh mới phát hiện mình đang ở giữa sân, còn đang ở cạnh Cây Mẹ Tinh Linh xấu xí gần như trụi sạch lá này.
Xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động, thậm chí còn không thấy bóng dáng của một con côn trùng nào. Toàn bộ không gian tĩnh mịch đến đáng sợ khiến cho Thư Lê phải ôm lấy cánh tay của mình vì cảm thấy lạnh người.
Kỳ quái, sao cậu lại ở nơi này?
Chẳng lẽ là bị mộng du?
Mà hình như vừa rồi có một giọng nói kỳ lạ cứ thúc giục cậu, liên tục kêu "đến đây, đến đây", giống như đang gọi hồn vậy. Kết quả là... Cậu lại xuất hiện giữa khu vườn, đối diện với Cây Mẹ Tinh Linh trọc lá.
Chờ cậu tỉnh táo thì giọng nói kia lại biến mất.
Thư Lê bối rối.
Rốt cuộc là ai đang chơi khăm cậu, đã muốn đưa cậu ra ngoài lại không thèm lộ diện mà cứ thần thần bí bí, rốt cuộc là muốn gì ở cậu?
Sợ nhưng không hẳn là sợ.
Vì đây vốn là lâu đài Thủy Tinh ở Vương Quốc Tinh Linh nên chắc chắn rất an toàn.
Điều duy nhất khiến cậu thấy băn khoăn chính là, liệu có thể dùng cách bình thường để nhờ vả một việc gì đó không?
"Này, có ai không?" Cậu hỏi.
Nhưng đáp lại câu hỏi ấy là sự im lặng dài lâu.
"Cô là ai? Và cô muốn gì ở tôi?" Cậu hỏi lại lần nữa.
Vẫn không hề có phản hồi nào như cũ.
Thư Lê không còn cách nào khác ngoài vỗ cánh bay vòng quanh sân để tìm kiếm.
Có thể nói rằng, để trồng được Cây Mẹ Tinh Linh khổng lồ thì khoảng sân này hẳn phải tương đương với nửa cái sân vận động. Ngoài ra, trừ khu vực gần rễ cây thì hầu hết mặt đất đều được lát bằng những phiến đá nhẵn nhụi nhiều màu sắc như một trận pháp ma thuật đối xứng.
Thư Lê không phát hiện được điều gì bất thường vì khó có ai ẩn nấp được trong sân vườn thoáng đãng và dễ nhìn này.
Cậu bay trở lại Cây Mẹ Tinh Linh và ngó lên xem liệu kẻ chơi khăm có trốn trên cành cây hay không.
Nhưng tiếc thay, tình trạng Cây Mẹ Tinh Linh rất tệ đến cành còn nhìn thấy rõ vì lá thưa thớt mà cái tổ chim cũng chẳng có chứ đừng nói đến việc có ai đó nấp trên cây!
Nhìn kỹ hơn, Cây Mẹ Tinh Linh trông thật thảm thương với một vùng lớn ở giữa cây đã trơ trụi, tuy những vùng khác vẫn còn lá nhưng cũng không được tốt lắm, cây như đang ở trạng thái nửa chết nửa sống. Vỏ cây chỗ này chỗ kia gồ ghề càng giống đất khô nứt nẻ sau đợt hạn hán, cứ ngỡ Cây Mẹ Tinh Linh đã trải qua đầy rẫy thăng trầm của cuộc sống.
Mới đến gần hơn mà mùi hôi thối đã xộc thẳng vào mũi cậu.
Thư Lê vội vàng bịt mũi tránh cho cậu ngửi mùi này rồi ngất đi.
Cậu có chút không tin.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!