Tiếng đàn đột nhiên im bặt, các yêu tinh và tinh linh đều dừng điệu nhảy, kinh ngạc nhìn về phía Tinh Linh Vương vừa đột ngột xuất hiện sau khi dịch chuyển tức thời. Tinh Linh Vương mở tay phải ra, nhẹ nhàng nâng lấy bé con yêu tinh đã ngất xỉu rồi đi về phía vương tọa.
Elsa và các yêu tinh trưởng thành chịu trách nhiệm chăm sóc lũ trẻ căng thẳng chen tới trước. Khi thấy Tinh Linh Vương cẩn thận đặt cậu bé lên chiếc bàn cao được trải đệm mềm, họ không khỏi nôn nóng hỏi: "Vương, Sperion bị làm sao vậy?"
Tinh Linh Vương đặt ngón tay lên đỉnh đầu tiểu yêu tinh, một vầng sáng vàng kim dịu nhẹ phát ra. Chỉ một lát sau, y thu tay về, sắc mặt tái nhợt của bé con đã hồng hào trở lại, đôi cánh nhỏ từng ảm đạm cũng bắt đầu tỏa sáng một lần nữa.
"Là do ý thức bị lạc trong ảo cảnh quá lâu dẫn đến cơ thể bị kiệt sức. Chỉ cần ngủ một giấc thật ngon là mọi thứ sẽ ổn thôi."
Các yêu tinh trưởng thành nghe vậy thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bọn trẻ là tương lai của cả tộc, vậy nên các bé không được xảy ra chuyện gì.
Đặc biệt là Sperion, cậu bé mới bị chim Sekern bắt cóc vào rừng rậm không lâu trước đây, bọn họ khó khăn lắm mới tìm được cậu về, vậy nên không thể để cậu bé gặp thêm bất kỳ sự cố nào nữa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khi Leah đàn hát 《Khúc ca sáng thế》, Sperion đã thấy được hình ảnh cung điện của các vị thần trong ảo cảnh. Lần này, khi nghe Tinh Linh Vương gảy đàn hạc, linh hồn của cậu bé lại bị cộng hưởng, dẫn đến rơi vào ảo ảnh và kiệt sức đến mức ngất xỉu.
Ba đứa nhỏ Dicio, Angel và Budno lo lắng đứng quanh chân bàn.
"Vương ơi, Sperion sẽ phải ngủ bao lâu vậy ạ?" Đôi mắt to tròn ngập nước màu hổ phách của Angel chăm chú ngóng nhìn Tinh Linh Vương.
"Liệu cậu ấy có ngủ mãi không tỉnh không ạ?" Dicio nhíu mày hỏi.
"Không được đâu... Tớ còn muốn chơi cùng Sperion cơ!" Budno nghẹn ngào.
Tinh Linh Vương lấy một đĩa trái cây lớn, đặt sang một bên rồi dịu dàng nói với ba đứa nhỏ: "Đợi khi nào mấy đứa ăn hết đĩa trái cây này thì em ấy sẽ tỉnh."
Budno nhìn đĩa trái cây chứa đầy thứ quả mà mình chưa bao giờ thấy thì nuốt nước miếng. Sau đó, nhóc ta nhịn không nổi mà nhào về phía trước, ôm lấy một quả rồi há mồm ra cắn.
Oa... Ngon quá đi!
Nuốt thịt quả trong miệng xuống, nhóc ta vẫy tay với các bạn của mình: "Dicio, Angel, các cậu cũng mau tới ăn đi!"
Người nhiều sức lớn, nếu cả ba cùng nhau tranh thủ quét sạch đĩa hoa quả này thật nhanh thì Sperion có thể tỉnh dậy sớm hơn được rồi. Dicio và Angel do dự một lúc rồi cùng tham gia hàng ngũ ăn quả. Tuy rằng trước đó bụng đã no căng nhưng vì anh lớn, bọn họ liều mạng.
Các bé con ngây thơ trong sáng đã khiến cho các yêu tinh và tinh linh phải phì cười.
Nếu Sperion đã không có việc gì, vậy thì họ cứ tiếp tục ca hát nhảy múa, ăn nhậu chơi bời thôi.
Đối với bọn họ mà nói, ngày Hạ Chí tương đương với Tết của nhân loại, đây vốn là ngày lành dành để thả lỏng thể xác và tinh thần.
Trừ chúc mừng và hiến tế, còn lại chính là thoải mái nghỉ ngơi.
Elliott đứng dậy đi vào bên trong điện phủ, anh ôm lấy chiếc đàn hạc vàng bị Tinh Linh Vương "vứt bỏ" ở trên ghế rồi thuận tay gảy dây đàn, bắt đầu bài ca mới.
Truyền thống của ngày Hạ Chí là dùng thơ ca để ca ngợi các vị thần.
Từ cổ chí kim, khúc nhạc *****ên sẽ luôn là do đứa con của Ánh Sáng
- Tinh Linh Vương tấu lên nhằm biểu đạt sự tôn trọng đối với chúng thần.
Bởi vậy, trong khi các yêu tinh và tinh linh đang tận tình hưởng thụ món ngon thì ngược lại, thân là Tinh Linh Vương, Ferris Estelle phải biểu diễn trước mặt công chúng. Nếu theo thói quen ngày xưa, Tinh Linh Vương cần phải tấu lên ít nhất ba khúc nhạc.
Tuy nhiên, do tình huống hôm nay đặc thù, vậy nên sau khi đánh xong một khúc, y ở lại vương tọa, vừa ưu nhã thưởng thức hoa quả, vừa chăm sóc bầy tiểu yêu tinh trên bàn.
Lúc này, ba đứa nhỏ Budno đã no căng quá mức, thật sự không thể ăn hết đĩa hoa quả lớn trước mặt.
Nhưng vì muốn Sperion tỉnh lại sớm hơn, bọn trẻ đã cùng nhau hô bằng gọi bạn, gọi được bốn năm bé yêu tinh khác chưa ăn no hẳn, cùng nhau hợp sức tiêu diệt hết chỗ hoa quả còn lại trên đĩa.
Tinh Linh Vương nhìn dáng vẻ cố gắng ăn thêm nom đến là yêu của các bé con thì mỉm cười khuyên nhủ: "Mấy đứa không cần sốt ruột đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!