Thư Lê bối rối bay lên, từ trên cao nhìn xuống.
Trong cung điện rộng lớn, hàng chục ngàn tinh linh đã tụ tập. Họ cao gầy, da trắng mịn, ngũ quan xinh đẹp, trang phục lộng lẫy, cử chỉ tao nhã. Theo giai điệu du dương, họ nhảy múa uyển chuyển, tạo nên một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Ngoài Tinh Linh Vương đang gảy đàn hạc, còn có các tinh linh khác thổi sáo, sáo dọc, kèn Harmonica, hoà cùng các nhạc cụ dây, tạo nên một bản hòa tấu tuyệt diệu, khiến người nghe phải say mê.
Ở trong cung điện lộng lẫy, nghe những bản nhạc tuyệt vời và chiêm ngưỡng những điệu nhảy tinh tế, cả thị giác và thính giác như đạt được đến đỉnh cao.
Thư Lê kìm lòng không được mà bay tới chỗ Tinh Linh Vương, đáp xuống đỉnh đàn hạc, ngồi xuống một cách tự nhiên, đôi cánh trong suốt nhẹ nhàng đung đưa theo giai điệu.
Cậu thích âm nhạc.
Từ nhỏ đã thích.
Âm nhạc không chỉ giúp cơ thể thư giãn mà còn giúp cho tâm hồn cộng hưởng với nhau.
Tuy rằng cậu xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng cậu vẫn không tránh khỏi việc có một đôi cha mẹ bắt ép mình trở thành "con nhà người ta".
Từ mẫu giáo, cậu đã học ngoại ngữ, hội họa, thư pháp, đàn violin, taekwondo, hip
-hop, bơi lội, chơi golf...
Nhiều đến mức cậu nảy sinh tâm lý kháng cự, cuối cùng chỉ kiên trì học thư pháp viết bằng đầu bút cứng và đàn violin, những cái khác đều chỉ học hời hợt, rồi việc học ngày càng nhiều, cậu lần lượt từ bỏ từng cái một.
Sau khi xuyên đến thế giới này, nghe được âm nhạc và thơ ca của tinh linh, cậu cứ ngỡ đó là tiếng trời.
Lúc đầu, Thư Lê cảm thấy kỹ năng đàn hát của các tinh linh đều hoàn mỹ không tì vết, không tìm ra được một lỗi sai nào.
Sau này, khi cậu nghe nhiều hơn và hiểu sâu hơn, cậu dần dần nhận ra sự khác biệt.
Ví dụ, khả năng chơi đàn hạc của Cite không tốt bằng Leah.
Vì vậy, Cite là giáo viên dạy tiếng tinh linh cho các tiểu yêu tinh còn Leah là giáo viên dạy nhạc chuyên nghiệp.
Tuy nhiên, Leah không phải là tinh linh có trình độ âm nhạc giỏi nhất.
Bất cứ ai đã từng nghe qua tiếng đàn hạc của Tinh Linh Vương mới có thể cảm nhận sâu sắc rằng thế nào mới là kiệt tác âm nhạc.
Trong ảo cảnh lần trước, ở Thần Điện, Thư Lê đã nghe được một bài hát do Tinh Linh Vương chơi lúc niên thiếu và bị mê hoặc đến nỗi thần hồn điên đảo.
Hôm nay, khi được nghe Tinh Linh Vương gảy đàn lần nữa, cậu cảm thấy linh hồn mình như được thăng hoa.
Tiểu yêu tinh ngồi trên đàn hạc của Tinh Linh Vương, hai tay chống cằm, say mê nghe đến mức hoàn toàn quên mất mình đang ở trong ảo cảnh.
Tinh Linh Vương trẻ tuổi di chuyển ngón tay, thể hiện kỹ thuật đánh đàn tuyệt diệu của mình bằng một giai điệu mê hoặc, kết thúc ca khúc ca ngợi các vị thần.
Các tinh linh trong cung điện ngừng nhảy múa và cung kính hành lễ với Tinh Linh Vương.
"Cảm ơn Vương, vì đã cho chúng thần nghe thứ âm nhạc cảm động lòng người đến như vậy."
Tinh Linh Vương cười nhẹ, tỏ ra hờ hững trước muôn vàn ánh mắt ngưỡng mộ hướng về phía mình.
Các tinh linh giải tán, trở về chỗ ngồi tiếp tục ăn uống. Tinh Linh Vương vẫn ôm đàn hạc ngồi trên ghế và dường như không có ý định đứng dậy.
Thư Lê lấy lại tinh thần từ tiếng nhạc tuyệt đẹp, chớp chớp đôi mắt xanh lục quan sát tinh linh tóc vàng trước mặt.
Nếu ở hiện thực, cậu tuyệt đối không dám đối mặt với Tinh Linh Vương, nhưng bây giờ chỉ là ảo ảnh, đối phương không nhìn thấy cậu, cậu có thể mạnh dạn mà tiếp xúc gần gũi.
Yêu tinh nhỏ tóc vàng vỗ vỗ cánh, rời khỏi cây đàn hạc, bay quanh Tinh Linh Vương và rồi đáp xuống vai của y, thành thạo mà ôm lấy tóc của y và rồi...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!