Chương 33: Hiện trường phát sóng trực tiếp ma pháp

Tiễn học sinh giỏi Yên Tĩnh đi, Thư Lê không buồn ngủ chút nào.

Sau khi bị hai bài nhạc thiếu nhi đầu độc, những ca từ quỷ dị ấy vẫn luôn vang vọng bên tai cậu.

Nhạc thiếu nhi thật là đáng sợ, lưu loát dễ đọc, vừa đọc là nhớ ngay.

Lần *****ên Thư Lê biết trí nhớ mình tốt như vậy.

Dù sao cũng không ngủ được, cậu ngồi xuống ghế trước bàn, lấy quyển sổ ma pháp ra.

Mấy ngày nay không là học quá muộn thì cũng là xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải lưu lạc trong rừng, cậu không có thời gian viết nhật ký.

Thư Lê cầm bút lông chim, dùng những chữ Hán ngay ngắn ghi lại từng sự kiện xảy ra gần đây.

"... Cha, cha đừng lo, tiếng Tinh Linh của con đã ngày càng tốt hơn, ngay cả học sinh giỏi Yên Tĩnh cũng khen con kể chuyện rất sinh động. À, đúng rồi, học sinh giỏi Yên Tĩnh chính là Kumandi, người mà con nhắc đến trong nhật ký trước đó, anh ấy là gia sư của con. Anh ấy giỏi lắm, những ngày qua con theo anh ấy học hỏi, kỹ năng nói của con đã có tiến bộ vượt bậc."

"Mẹ, ngài rắn lớn cho con rất nhiều đá quý đẹp, con sẽ giữ gìn chúng thật cẩn thận, chờ sau này trở về sẽ làm trang sức cho mẹ."

"Anh cả, em vẫn luôn nhớ kỹ lời anh nói, không bao giờ được giậm chân tại chỗ, em đã học được cách chủ động và xem xét tình huống khi hành động."

"Anh hai, sức mạnh thật sự rất quan trọng. Trải qua chuyện lần này em mới nhận ra bên ngoài rất nguy hiểm, nếu không có sức mạnh thì rất khó để tiến lên. Vì thế em quyết định sẽ luyện hết các cấp ở thôn Tân Thủ, đến khi em đủ mạnh rồi thì sẽ ra ngoài phiêu lưu."

"Anh ba ơi, rắn ma thực sự rất rất ngầu, khi nào rảnh em sẽ làm một cái mô hình rắn ma để tặng anh."

"Thư Lê yêu mọi người (love, love, love, love, love)."

Viết xong lời kết, Thư Lê xem lại một lần nữa, chắc chắn bản thân không bỏ sót gì thì khép quyển sổ lại, nhét vào nhẫn trữ vật.

Ngáp một cái, cậu đứng dậy tắm rồi đi ngủ.

Một đêm này cậu ngủ cũng không yên ổn, trong mơ luôn có một đám tiểu yêu tinh đuổi theo cậu, miệng không ngừng hát nhạc thiếu nhi.

Sáng sớm, Thư Lê tỉnh dậy trong tiếng hót của Sif.

Mệt quá, buồn ngủ quá...

Cậu cố sức ngồi dậy, ra sức xoa huyệt thái dương, cả người cứ lờ đờ.

Tự trách lòng hiếu kỳ của bản thân, trước khi đi ngủ lại nghe một bài nhạc thiếu nhi khiến người ta sốc như vậy, đến nằm mơ cũng bị giai điệu quỷ dị đó xuyên não.

Cậu gãi gãi mái tóc rối bù của mình, kéo lê cơ thể mệt mỏi xuống giường, vừa bước lên thảm thì đột nhiên nghĩ đến gì đó rồi suýt bước hụt, đặt mông ngồi lại giường.

Chờ đã!

Cite giao cho Kumandi bài tập viết nhạc và thơ ca cho thiếu nhi, vậy những thiếu niên yêu tinh khác cũng phải làm bài tập à?

Chẳng lẽ sau hôm nay, những bài hát thiếu nhi liên quan đến cậu sẽ tràn ngập khắp nơi sao?

Ánh mắt Thư Lê dại ra, trong lòng kháng cự không muốn đi ra ngoài.

Huhuhu...

Cậu lại phải đối mặt với việc ngại muốn chết này lần ba sao?

Ngoài cửa sổ, tiếng kêu của Sif càng ngày càng to, giục các bé con mau chóng thức dậy vì sắp muộn học.

Thư Lê không thể không đứng dậy lần nữa, lắc lư bước vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Hôm nay, các bé con phát hiện trên đỉnh đầu Sperion có đeo một cái mũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!