Màn đêm sắp buông xuống, vẫn còn một tia nắng hoàng hôn vương lại nơi chân trời, một sắc cam đỏ mờ ảo phủ lên thị trấn cổ kính.
Đường phố dần ít người qua lại, đa số mọi người đã về nhà ăn cơm, các cửa hàng hai bên đường vẫn mở rộng cửa làm ăn, các quán ăn nhà hàng là nơi náo nhiệt nhất, khách ra vào tấp nập.
Thư Lê và các bạn dạo một vòng rồi chọn một quán ăn trông có vẻ tươm tất.
Vừa thấy bọn họ bước vào cửa, nhân viên phục vụ tiệm cơm lập tức chào đón nhiệt tình, đưa bọn họ đến một chiếc bàn dài tám chỗ ngồi trong sảnh.
"Quý khách muốn ăn gì ạ? Quán chúng tôi cái gì cũng có, đảm bảo các vị ăn một lần là sẽ muốn quay lại." Nhân viên phục vụ khom lưng, cười đến mức mắt híp lại thành một đường chỉ.
"Có thịt ma thú không?" Amanda là người *****ên lên tiếng, đôi mắt màu xám xanh lấp lánh như những vì sao, cậu ta le lưỡi ***** nhẹ khóe môi, lộ rõ vẻ thèm thuồng.
Nhân viên phục vụ bị vẻ mặt mong chờ của cậu ta làm cho đứng hình, một giọt mồ hôi từ trên trán chảy xuống, ngại ngùng nói: "Cái này... Cái này... Quán chúng tôi không có thịt ma thú ạ."
Thấy cậu thiếu niên lộ vẻ thất vọng, nhân viên phục vụ vội nói: "Nhưng có thịt bò, thịt cừu, thịt gà, thịt vịt, thịt thỏ, thịt hươu... Ngài xem, có được không ạ?"
Amanda nghe thấy chỉ có mấy loại thịt bình thường như vậy thì chán nản nằm bò ra bàn: "Vậy thì cho tôi hai con thỏ và một con hươu!"
Gia cầm không ngon, thỏ và hươu là động vật hoang dã, gắng gượng ăn một bữa cũng được.
Nhân viên phục vụ sững sờ một lúc rồi hỏi: "Một mình ngài ăn sao?"
Hươu không hề nhỏ, lại thêm hai con thỏ, một người chắc chắn không ăn hết.
Amanda ngẩng đầu: "Đương nhiên là một mình tôi..."
Thư Lê nhanh tay lẹ mắt bịt miệng cậu ta lại, tươi cười nói: "Chúng tôi cũng ăn, một con thỏ là đủ rồi, chúng tôi muốn gọi thêm một ít rau củ và hoa quả."
"Ưm ưm ưm..." Amanda trừng mắt. Tại sao lại giảm số lượng thỏ? Một con thỏ có bao nhiêu thịt chứ?
"Phụt!"
"Khụ khụ!"
Các yêu tinh nhỏ nín cười, Angel ngồi bên cạnh Amanda bèn đưa ngón tay chọc vào eo Amanda, ra hiệu cậu ta đừng thể hiện sức ăn kinh người của tộc Rồng trước mặt người thường.
Amanda tủi thân rụt vai lại.
Cậu ta đã cố gắng ăn kiêng lắm rồi.
Một con rồng con như cậu ta có thể ăn hết hai con bò mỗi bữa, bây giờ gọi thỏ và hươu đã là giảm khẩu phần rồi!
Thư Lê bỏ tay ra khỏi miệng cậu ta rồi vỗ vai Amanda, an ủi: "Ăn ít đi vài bữa có thể giảm gánh nặng cho dạ dày."
Angel gật đầu: "Ăn thêm rau củ quả giúp tiêu hóa tốt hơn."
"Thôi... Thôi được rồi!" Amanda thở dài.
Thư Lê quay đầu nhìn Es Telle cười toe toét, giải thích: "Từ nhỏ Amanda đã ăn rất khỏe, thích nhất là thịt ma thú, anh trai cậu ấy thường phải vào núi săn bắn để lấp đầy bụng em trai."
Es Telle tỏ vẻ đã hiểu: "Hóa ra là vậy."
Thư Lê thấy Es Telle không nghi ngờ gì mới thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó gọi phục vụ lấy thêm một ít rau củ và hoa quả tươi cùng với bánh mì nướng, cháo sữa bò yến mạch...
Budno còn cố ý dặn nhân viên phục vụ chế biến thịt theo nhiều kiểu như nướng, hầm, hun khói, mỗi thứ một phần.
Nhân viên phục vụ vui đến mức cười không khép được miệng, ghi nhớ từng món một.
Đúng là ma pháp sư, có tiền thật đấy!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!