Ma pháp sư Henry tỏ ra rất hoan nghênh khi biết các Ma Pháp Sư học việc mới ra lò đều muốn ở lại Hiệp hội Ma pháp, tuy nhiên số lượng phòng có hạn nên không thể xếp mỗi người một phòng được.
"Không sao, hai người một phòng là được rồi." Thư Lê cũng chẳng bận tâm chuyện đó.
Bảy người chia nhau bốn phòng, sáu người ở ba phòng, người còn lại ở một phòng đơn, tiết kiệm được gần một nửa tiền trọ!
Đi ra ngoài tiết kiệm được chút nào thì hay chút nấy, các tiểu yêu tinh phải học thói quen tốt cần kiệm tiết kiệm.
Ban đầu Thư Lê muốn để Es Telle ở một phòng riêng nhưng Es Telle lại ngượng ngùng từ chối.
Y nói mình không một xu dính túi, sao dám ở một phòng riêng chứ?
Sau một hồi bàn bạc, cuối cùng phòng riêng dành cho rồng nhỏ Amanda, còn Es Telle và Thư Lê ở chung một phòng.
Tại sao lại sắp xếp như vậy?
Bởi vì Thư Lê sợ các tiểu yêu tinh khác thiếu kinh nghiệm, ngủ quá thoải mái, sẽ bất cẩn để lộ cánh khiến thân phận bại lộ.
Tất nhiên, Kumandi cẩn thận cũng là một lựa chọn không tồi, chỉ là khi phải chọn một trong hai, Es Telle đã chọn Thư Lê.
Sau khi chia phòng xong xuôi, mọi người cất hành lý, định bụng đi dạo một vòng quanh thị trấn, tiện thể mua sắm chút đồ.
Ví dụ như mua bản đồ đại lục mới.
"Tuyệt vời!" Budno giơ hai tay tán thành, hắn ta muốn ăn thức ăn của con người, lúc trưa vội quá nên chỉ kịp mua gậy phép và áo choàng phép rồi chạy thẳng đến Hiệp hội Ma pháp, không kịp đi dạo phố.
"Có muốn kiếm chút tiền tiêu vặt không?" Es Telle đề nghị.
"Kiếm tiền tiêu vặt?" Thư Lê ngẩn ra: "Kiếm thế nào?"
Nếu tiền dễ kiếm như vậy, bọn họ đã không cần phải làm nhiệm vụ đổi lấy thù lao.
"Bán nghệ đường phố." Es Telle nháy mắt với cậu.
"Hả?"
Không chỉ Thư Lê mà cả các bạn nhỏ khác đều kinh ngạc há mồm.
"Es Telle, cậu mau nói đi, bán thế nào? Chúng ta cần làm gì?" Dicio hào hứng hỏi.
"Ý là chúng ta ra đường biểu diễn nhạc cụ à?" Budno hỏi: "Biểu diễn nhạc cụ với tớ không thành vấn đề, tớ biết chơi rất nhiều loại nhạc cụ."
Angel duỗi ngón tay chọc vào eo hắn ta, hắn ta khẽ run lên, cười hì hì sửa miệng. "Cái đó... Tuy biết nhiều loại nhạc cụ nhưng đều chỉ biết qua loa thôi."
Tất nhiên là Thư Lê hiểu ý nghĩa của việc bán nghệ đường phố, cậu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Es Telle rồi hỏi: "Cậu thấy chúng ta bán tài nghệ về phương diện nào thì hợp? Vừa chơi đàn hạc vừa kể chuyện giống những người hát rong sao? Hay là ca múa khiêu vũ như những vũ đoàn?
Chẳng lẽ lại để bọn họ biểu diễn ma pháp ngay trên phố à?
Nói đi cũng phải nói lại, đã có tiền lệ ma pháp sư biểu diễn ma pháp trên đường phố chưa?
Es Telle thản nhiên nói: "Đều được cả, tùy thuộc vào mọi người có những tài nghệ gì."
Kumandi cau mày hỏi: "Cho dù chúng ta biết chơi nhạc nhưng cũng không có nhạc cụ phù hợp nhỉ?"
Trong nhẫn trữ vật có nhạc cụ của yêu tinh, loại nào cũng tinh xảo không giống những thứ của người phàm, không thể tùy tiện mang ra sử dụng. Bây giờ bọn họ đang giả dạng thành những người dân miền núi có chút năng khiếu ma pháp, không nên sở hữu những nhạc cụ đắt tiền như thế mới đúng.
Nghe vậy, Budno vốn định nói mình có nhạc cụ lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, đôi mắt màu nâu đảo tới đảo lui.
Thư Lê gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, chúng ta không có nhạc cụ, cũng không mua nổi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!