Văn phòng lớn của tổng tài tập đoàn Doãn thị, Lục Tu Viễn dựa theo sự sắp xếp của Doãn Chính Dương tiếp quản toàn bộ tập đoàn.
Hôm nay là ngày đầu tiên, trước mắt Lục Tu Viễn chủ yếu cần hiểu rõ tình hình kinh doanh và nhân sự hiện nay của công ty, thư ký Dương đã cung cấp cho anh rất nhiều tư liệu quan trọng.
Bản thân Lục Tu Viễn cũng rất thông minh, trí nhớ siêu tốt, đặc biệt là vô cùng mẫn cảm đối với chữ số, chuyên ngành ở đại học của anh cũng là tài chính, khi anh cầm những tư liệu do thư ký Dương cung cấp đọc nhanh như gió cũng hoàn toàn không có khúc mắc gì, đồng thời còn phân tích ra được điểm trọng yếu bên trong rất nhanh.
Thỉnh thoảng khi đang nghiên cứu qua tài liệu, Lục Tu Viễn cũng sẽ ngẩng đầu dò hỏi Doãn Chính Dương ngồi trên xe lăn một vài vấn đề, Doãn Chính Dương cũng vô cùng vui vẻ giải đáp, hơn nữa ông vô cùng hài lòng với năng lực quan sát nhạy bén và cả dòng suy nghĩ linh hoạt của Lục Tu Viễn, ông cảm thấy đứa con trai này của ông thật sự rất giống ông lúc còn trẻ, thậm chí còn trò giỏi hơn thầy.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng làm việc truyền đến một loạt tiếng bước chân ầm ĩ, sau đó là âm thanh cãi vã: "Chúng tôi muốn gặp Doãn tổng, chỉ một tên thư ký như cậu thì tính cái thá gì, cút ngay!"
Những người đang làm ồn bên ngoài kia đều là chú bác cháu trai của Doãn Chính Dương, trong số bọn họ có mấy người làm việc ở tập đoàn Doãn thị, có mấy người chỉ là dựa vào tập đoàn Doãn thị để mở công ty hoặc là làm một ít nghiệp vụ, lúc trước Doãn Chính Dương chỉ nghĩ dựa vào việc bọn họ là người trong nhà mà giúp đỡ một tay, liên tục nâng đỡ bọn họ rất nhiều, mấy năm nay cũng để cho bọn họ không ít chỗ tốt từ tập đoàn Doãn thị.
Nhưng mà mấy người kia căn bản không biết cảm ơn chút nào, chỉ muốn lấy được lợi ích từ Doãn Chính Dương, tốt nhất là càng nhiều càng tốt, thậm chí là sau khi Doãn Chính Dương bị bệnh nặng, từng người từng người bọn họ không hề quan tâm hỏi han thân thể Doãn Chính Dương dù chỉ là một chút, ngược lại còn hóa thân thành sài lang hổ báo, như hận không thể cho Doãn Chính Dương chết sớm một chút, để bọn họ phân chia toàn bộ tập đoàn Doãn thị.
Cũng chính bởi vì như vậy, mới có chuyện Doãn Chính Dương vừa tìm được Lục Tu Viễn đã tuyên bố với bên ngoài giao toàn bộ quyền quản lý mọi chuyện cho Lục Tu Viễn.
Tiếng mắng chửi bên ngoài càng ngày càng kịch liệt, lời nói khó nghe truyền từng tiếng rõ ràng vào bên trong phòng làm việc.
Dòng suy nghĩ của Lục Tu Viễn bị cắt đứt, anh cúi đầu nhíu mày một chút rồi mới ngẩng đầu lên từ trong đống văn kiện.
Doãn Chính Dương cau mày nói: "Bố ra ngoài nhìn xem."
Lục Tu Viễn mở miệng ngăn cản: "Vẫn nên cho bọn họ vào đi."
Doãn Chính Dương quay đầu nhìn về phía Lục Tu Viễn, trong ánh mắt có chút lo lắng, ông hiểu rõ tính tình của những người chú cháu kia của ông, ông sợ Lục Tu Viễn không ứng phó lại bọn họ.
Lục Tu Viễn buông cây bút trong tay xuống, tựa lưng vào ghế dựa, môi bạc nhếch lên nói: "Nếu bọn họ không thấy được tôi, thì nhất định sẽ không cam lòng, không bằng để tôi thỏa mãn nguyện vọng này của bọn họ."
Sau đó, ba người đàn ông có thân hình cao lớn từ bên ngoài đi vào, tới trước mặt người đàn ông trung niên tóc đã hoa râm, nhưng khí thế thì hùng hổ, khuôn mặt tức giận.
"Chính Dương, chú không biết cháu nhặt được đứa con hoang như vậy ở chỗ nào, rốt cuộc có phải là con trai của cháu hay không cũng không điều tra rõ ràng, cháu cứ thế giao công ty khổng lồ này cho nó quản lý, cũng không sợ nó độc chiếm công ty này sao?" Chú hai của Doãn Chính Dương Doãn Tông tức giận đến mức đấm ngực dậm chân, giống như nếu không phải không dám động thủ với Doãn Chính Dương, ông ta đã tiến lên đánh cho đứa cháu trai bất hiếu này một trận rồi.
"Chỉ là, chú ơi, cháu làm việc ở tập đoàn Doãn thị cũng đã bảy, tám năm rồi, không có công lao thì cũng có khổ lao, anh ta vừa đến đã khai trừ cháu ra, anh ta là cái thá gì chứ?" Người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi đứng bên cạnh tức đến hộc máu kêu la.
"Bác cả, bác muốn tìm người quản lý công ty cháu không có ý kiến gì cả, nhưng ít nhất bác cũng phải tìm người nào đáng tin cậy để quản lý công ty chứ, thằng nhóc này rốt cuộc là đứa con hoang ở nơi nào? Vừa đến đã diễu võ dương oai, còn làm gián đoạn công việc của công ty cháu với Doãn thị, rốt cuộc hắn có biết công ty của cháu quan trọng thế nào với tập đoàn Doãn thị không?"
Một người đàn ông khác mặc tây trang màu xanh lam tức giận hung hăng nói, cứ mở miệng ra là nói về tầm quan trọng của công ty anh ta với tập đoàn Doãn thị, Lục Tu Viễn dừng việc hợp tác với anh ta là một sai lầm, vốn dĩ Lục Tu Viễn chẳng hiểu cái gì hết.
Có đến mấy người chú bác cháu trai vây quanh người Doãn Chính Dương oán giận các kiểu, mồm năm miệng mười kể ra niềm quan tâm của bọn họ với tập đoàn Doãn thị, để cho Lục Tu Viễn nắm toàn quyền quản lý tập đoàn Doãn thị cùng với tất cả sản nghiệp chính là một quyết định sai lầm, hy vọng Doãn Chính Dương có thể thay đổi quyết định, đuổi Lục Tu Viễn ra ngoài.
Thân thể của Doãn Chính Dương không tốt, lại bị bọn họ vây quanh ồn ào một trận càng thấy khó chịu không thôi, còn chưa nói được câu nào đã không thở ra hơi rồi.
Lục Tu Viễn vốn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên ghế làm việc, khi anh phát hiện ra tình huống của Doãn Chính Dương không đúng, liền nhanh chân đứng lên đi về phía Doãn Chính Dương.
Chú hai Doãn cầm đầu mấy người đàn ông nhìn thấy Lục Tu Viễn đi tới, lại cộng thêm việc bị khí thế mạnh mẽ trên người Lục Tu Viễn dọa sợ, cùng nhau lùi về phía sau một bước.
Lục Tu Viễn chẳng thèm nhìn bọn họ chút nào, bước vài bước đã đi tới bên người Doãn Chính Dương, nhẹ giọng quan tâm tình huống sức khỏe của ông.
Doãn Chính Dương xua xua tay nói vẫn còn tốt.
Lục Tu Viễn cau mày lấy thuốc của Doãn Chính Dương ra đưa cho ông uống, lại đánh giá sắc mặt của Doãn Chính Dương một lúc, xác định ông thật sự không có gì đáng lo, lông mày nhíu chặt của Lục Tu Viễn mới giãn ra một ít.
"Còn lại giao cho con đi." Lục Tu Viễn ung dung nói.
Doãn Chính Dương đối diện với ánh mắt kiên định của Lục Tu Viễn, dường như quay trở về ngày xưa, lúc ông còn trẻ tuổi, cũng giống như Lục Tu Viễn bây giờ không lo sợ cái gì cả.
Lục Tu Viễn đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng nhìn mấy người đàn ông trước mặt, lạnh giọng mở miệng: "Báo cáo giám định ADN ở chỗ này, các người có thể xem, đây là Doãn tổng chỉ thị bệnh viện đa khoa Ái Lệ dưới trướng của Doãn thị làm giám định huyết thống, toàn bộ quá trình Doãn tổng đều có mặt, như vậy thì sẽ không có ai dám giở trò trước mặt ông ấy."
Ngay lập tức Doãn Tông liền đoạt lấy báo cáo, những người khác cũng tập chung lại để nhìn, quả nhiên ở trên báo cáo có viết rõ ràng Doãn Chính Dương và Lục Tu Viễn có quan hệ cha con.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!