Nếu một ngày nào đó, sau khi bạn trải qua một cuộc sống nghèo khổ hơn 20 năm, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông sống trong biệt thự, mỗi ngày có kẻ hầu người hạ, lại có được một đế quốc thương nghiệp khổng lồ, ngày ngày đều thu về lợi nhuận, người đàn ông với khối tài sản bạc tỷ đó lại nói với bạn: "Con à, ba là ba của con, là ba ruột, con về nhà với ba đi." Đây có lẽ là một chuyện rất kích thích lại khiến cho người ta vừa khiếp sợ vừa thỏa mãn.
Cho dù bạn sinh ra ở quốc gia nào, cho dù bạn là đàn ông hay phụ nữ thì chắc hẳn có vô số người đã từng mơ mộng như vậy. Nhưng trên thế giới này, có rất ít người có diễm phúc trở thành một con ngỗng may mắn như vậy.
Tuy nhiên ở trên mạng, bạn có thể thường xuyên nhìn thấy mọi người để lại những bình luận kiểu như "Tôi cũng muốn có một người ba như vậy.", "Ba à, vì sao tới bây giờ ba còn chưa đến đón con." Những bình luận như thế thường khiến người ta bật cười.
Mà bây giờ, Lục Tu Viễn lại trở thành con ngỗng may mắn đó.
Thẳng đến khi ngồi trên xe Lincoln vững vàng chạy ra vùng ngoại ô, tới một căn biệt thự có cách trang trí cổ kính theo kiểu Trung Quốc, Lục Tu Viễn đi theo chú Trung vào sảnh lớn của biệt thự, tại đó anh nhìn thấy Doãn Chính Dương ngồi trên xe lăn, Doãn Chính Dương có diện mạo giống với anh, khi ông ấy lấy ra một tấm ảnh chụp mẹ của anh lúc còn trẻ và nói rằng ông ấy chính là ba ruột của mình, cuối cùng Lục Tu Viễn mới nhận ra rằng đây không phải là mình đang nằm mơ, đây là sự thật.
Doãn Chính Dương lớn lên rất anh tuấn soái khí, mặc dù hiện tại ông đang bị bệnh, người cũng già rồi, khóe mắt trên khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn, nhưng diện mạo giống như được đúc từ cùng một khuôn mẫu với Lục Tu Viễn kia không lừa được người khác, ông ấy thật sự là ba ruột của Lục Tu Viễn.
Nhìn dáng người cao lớn thẳng tắp trước mặt, cặp lông mày và đôi mắt của Lục Tu Viễn gần như giống mình y đúc, Doãn Chính Dương nhớ lại quá khứ rồi áy náy nói: "Năm đó khi mẹ của con đi không một lời từ biệt, ba cũng không biết bà ấy đã có con."
"Mẹ cũng chưa từng nhắc tới ông với tôi." Lục Tu Viễn nhàn nhạt trả lời.
Ông ấy không biết đến sự tồn tại của anh, anh cũng không sao cả, dù sao thì mẹ anh cũng chưa từng nhắc tới ông ấy, một lần cũng chưa, vì vậy mọi người đều huề nhau.
Doãn Chính Dương nghe vậy liền cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Tính tình của Lục Mai vẫn giống như năm đó, một chút cũng không thay đổi."
Khuôn mặt Lục Tu Viễn không có biểu cảm gì nói: "Mẹ đã sớm không còn nữa rồi."
Doãn Chính Dương rơi vào trầm mặc, lúc trước ông bị bệnh nặng, lúc cho rằng mình sắp không chịu nổi nữa, lại đột nhiên biết được mình còn có một đứa con trai, lúc ấy ông vừa khiếp sợ, vừa kích động lại còn vui mừng, lập tức liền phái người đi tìm, trong quá trình tìm kiếm con trai, đương nhiên ông cũng biết tin Lục Mai đã qua đời cách đây mấy năm.
"Là ba có lỗi với con và mẹ con." Doãn Chính Dương thở dài một tiếng, nâng mắt lên nhìn Lục Tu Viễn, trên khuôn mặt mang theo bệnh tật lộ ra vẻ áy náy: "Vì vậy ba muốn bù đắp cho con."
Lục Tu Viễn nhíu mày một chút, mở miệng nói: "Vì sao?"
Đối với Lục Tu Viễn mà nói, Doãn Chính Dương chỉ là một người xa lạ, cuộc sống của anh trong hơn hai mươi năm qua, Doãn Chính Dương chưa từng xuất hiện, anh đối với ông ấy cũng không có tình cảm gì, về phần cái gọi là áy náy của Doãn Chính Dương, anh cũng chẳng có cảm giác gì nhiều.
"Ba cũng không sống được bao lâu nữa, con là đứa con trai duy nhất của ba, cũng sẽ là người thừa kế duy nhất của ba." Doãn Chính Dương biết rất rõ thân thể của mình, bệnh tật tra tấn ông, bây giờ ông sống được ngày nào hay ngày đó.
Mấy chục năm qua, ông tự tay gây dựng nên một đế quốc thương nghiệp khổng lồ, mỗi ngày đều bận rộn vì công việc, cho đến một ngày kia bị bệnh, khi nằm trong phòng VIP của bệnh viện, nghe bác sĩ nói về tình trạng thân thể của mình, ông mới đột nhiên phát hiện ra, ông vất vả kiếm được nhiều tiền suốt mấy năm như vậy, lúc bệnh tật nên tìm ông vẫn sẽ tìm đến ông, bản thân và những người bình thường khác cũng không có gì khác nhau, chờ sau khi ông chết, cũng chỉ ra đi với hai bàn tay trắng mà không thể mang theo thứ gì.
Luật sư của ông nói cho ông biết rằng, cha mẹ ông đã qua đời, ông lại không có vợ con để kế thừa tài sản, tương lai sau khi ông chết, số tiền ông kiếm được đó cùng với đế quốc thương nghiệp ông vất vả gây dựng nên cũng sẽ bị những đứa cháu trai, chú bác như hổ rình mồi đó chia nhau hết, cuối cùng trở thành đồ của người khác.
Bỗng nhiên ông cảm thấy không cam lòng, thầm nghĩ nếu ông có con cái kế thừa tài sản của mình thì thật là tốt biết bao, sau đó vậy mà ông thật sự có một đứa con trai, còn là một đứa con trai không tồi, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, tướng mạo còn rất khôi ngô, cực kỳ có phong độ giống như ông năm đó.
Khi nhìn thấy Lục Tu Viễn trong nháy mắt kia ông đã quyết định, ông thà rằng để lại những tài sản mình sở hữu cho đứa con trai mới gặp mặt này, còn hơn để cho những đứa cháu trai cùng với chú bác như sài lang hổ báo, quyết định này khiến ông rất vui, thậm chí còn hơn cả khi ông làm kinh doanh lớn!
…
Tại khách sạn, Thẩm An An cũng không làm theo yêu cầu của Tưởng Hồng Mai gọi điện thoại cho Hàn Lâm Chiêu, cô trực tiếp tắt điện thoại đi tắm.
Chờ đến khi cô tắm rửa thay quần áo xong đi ra, lại nghe được tiếng gõ cửa, Thẩm An An bảo Từ Hiểu Lộ ra mở cửa.
Người đứng ngoài cửa là Chu Hồng Sinh, nhìn thấy Từ Hiểu Lộ ra mở cửa, anh ta mỉm cười nói: "Tôi tới tìm An An để tập lời thoại."
Thẩm An An nghe thấy giọng nói của Chu Hồng Sinh, vừa lấy khăn lau tóc vừa ló đầu ra ngoài, thấy anh ta đứng ở cửa, cô cười nói: "Tôi vừa mới gội đầu, muốn đi sấy tóc một chút, anh vào đây ngồi đi, chờ tôi một chút."
Chu Hồng Sinh khẽ gật đầu, Từ Hiểu Lộ nghiêng người để anh ta vào phòng, Chu Hồng Sinh đi đến sô pha ngồi chờ, còn Thẩm An An đến phòng tắm lấy máy sấy tóc.
m thanh ù ù từ trong phòng tắm truyền ra, Chu Hồng Sinh nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở tấm gương phía trước, trong gương đúng lúc phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm An An, cô đang nghiêng đầu vén mái tóc đen sang bên phải, dùng máy sấy sấy tóc, sợi tóc đen nhánh giống như rong biển tung bay, nhìn như nhân vật trong truyện tranh, đẹp đến mức không chân thật.
"Anh Chu, uống nước đi." Từ Hiểu Lộ cầm một chai nước khoáng đưa tới trước mặt Chu Hồng Sinh, nơi cô ấy đứng vừa lúc che khuất tầm mắt của Chu Hồng Sinh.
"À, được, cảm ơn." Chu Hồng Sinh phục hồi lại tinh thần, nhận lấy nước khoáng trên tay Từ Hiểu Lộ.
"Không cần khách sáo." Từ Hiểu Lộ hơi mỉm cười, vẫn đứng ở chỗ cũ không di chuyển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!