Vốn dĩ Thẩm An An nằm trên giường đã nhắm mắt lại để Lục Tu Viễn sấy tóc cho cô, bàn tay to vuốt ve trên đỉnh đầu, hơi nóng phả ra hun đến làm cô mơ màng muốn ngủ nên không phát hiện sự biến hoá của Lục Tu Viễn. Cho đến khi máy sấy dừng lại, cô cũng không phát hiện, cuối cùng thân hình cao lớn của Lục Tu Viễn lần nữa nhào tới thì cô mới biết được mình lại rơi vào miệng cọp rồi.
"Không làm nữa, em chịu không nổi." Thẩm An An kêu lên, đẩy anh ra.
"Em không cần phải động, anh động là được rồi." Lục Tu Viễn dụ dỗ, nắm lấy tay nhỏ cô kéo xuống vị trí nào đó, ngoài miệng nói: "Nó thật đáng thương."
Thẩm An An biết mình tránh không thoát, chỉ có thể giả bộ đáng thương: "Em thật sự không thể mà."
"Em có thể." Lục Tu Viễn khẳng định.
"Anh quá xấu rồi." Tay nhỏ của cô lại bị dẫn đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực.
Lục Tu Viễn cắn cắn lỗ tai cô, thổi một làn khí vào đó: "An An ngoan, em có thể mà. Nếu không thì em ngủ đi, anh động là được."
Để anh động, cô còn có thể ngủ mới là lạ! Thẩm An An cạn lời nhìn trời.
Thời điểm bị Lục Tu Viễn hung hăng đè nặng, Thẩm An An thầm nghĩ: Ba ngày nữa mau chóng qua đi thôi, như vậy cô có thể đi quay gameshow sớm một chút mà thoát khỏi anh, thoát đi rồi cô muốn làm gì thì làm. Cô thật sự sợ Lục Tu Viễn, hai người cứ xằng bậy như vậy mãi, Thẩm An An sợ mình bị anh chơi chết.
Một giờ sau, cuối cùng Lục Tu Viễn cũng hoàn toàn kết thúc, Thẩm An An đã mệt đến không còn sức lực, đầu vừa chạm vào gối đã híp mắt muốn ngủ, mặc kệ xung quanh giường lộn xộn thế nào.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng thì Thẩm An An đã bị đói bụng chọc tỉnh.
Đêm qua, cô còn chưa ăn cơm đã bị Lục Tu Viễn đè nặng làm này làm kia, mệt mỏi đến mức không kịp làm gì mà đi ngủ. Hiện tại, bụng lại kêu gào ầm ĩ, cô thật sự rất đáng thương đấy.
Sau khi tỉnh dậy, sờ bụng mình, tức giận nhìn qua người đàn ông bên cạnh, giơ chân đạp anh: "Đi nấu cơm."
Ở bên cạnh, Lục Tu Viễn còn đang mơ mơ màng màng ngủ, bị Thẩm An An đá một cái liền hơi hơi mở mắt nhìn, theo bản năng lại kéo cô ôm vào ngực đè dưới thân mình, bàn tay xoa xoa nắn nắn, giọng nói khàn khàn: "Ngoan, ngủ thêm một chút."
Thẩm An An không còn chỗ nào để nói, cô rất đói bụng nên không muốn ngủ nữa mà muốn ăn có được không?
Cô rút tay ra khỏi ngực Lục Tu Viễn, hai tay bịt mũi không cho anh thở, nghẹn một lát, Lục Tu Viễn thật sự chịu không được nên rốt cuộc cũng mở mắt, đôi mắt đen kịt mở ra mang theo sự mê mang và quyến rũ, giọng nói có phần trầm khàn: "Sao lại không ngủ tiếp mà lộn xộn như vậy chứ."
Giọng nói khàn khàn đi vào lỗ tai người nghe mang lại một cảm giác kỳ lạ, rất dụ hoặc, Thẩm An An hít sâu một hơi, dùng sức nhéo mặt anh một cái. Khuôn mặt góc cạnh của anh không có nhiều thịt, véo một cái đau tới mức Lục Tu Viễn lập tức mở mắt, híp mắt nguy hiểm cảnh cáo: "Tỉnh rồi đúng không?"
Cảm giác uy hiếp nồng đậm, cô có cảm giác chỉ cần mình bảo tỉnh rồi thì ngay lập tức sẽ bị anh đè xuống làm loạn một hồi.
Mới sáng sớm, không cần kích động như vậy chứ, Thẩm An An lại xoa xoa mặt anh một chút rồi bất mãn nói: "Em đói bụng."
Không đợi Lục Tu Viễn nói, cô lại bổ sung một câu: "Thật sự rất đói, tối hôm qua em còn chưa ăn, em là bị đói nên mới tỉnh."
Lục Tu Viễn cầm cái tay đang nhéo loạn trên mặt anh xuống, quét mắt nhìn khuôn mặt đáng thương hề hề của cô nói: "Em muốn ăn gì?"
"Anh làm hả?" Thẩm An An cười tủm tỉm nói.
"Không làm, gọi đồ ăn mang về, muốn ăn gì thì gọi nấy." Lục Tu Viễn trực tiếp quyết định.
Thẩm An An bất mãn "hừ" một tiếng, lên tiếng chỉ trích: "Anh không thương em."
"Anh rất thương em." Lục Tu Viễn hôn má cô một cái: "Em muốn thương thế nào thì thương thế đấy."
Được rồi, "thương" như vậy cô chịu không nổi, quá mệt!
Thẩm An An lập tức sửa lại lời nói: "Được rồi, anh gọi đồ ăn cho em đi."
"Bữa sáng ở tiệm cháo Trần Ký được không?" Lục Tu Viễn hỏi ý cô.
Thẩm An An cũng không muốn chọn, anh nói thế nào thì cứ vậy đi: "Được, vậy gọi ở đó đi."
Lục Tu Viễn lại mổ một cái trên má cô mới chịu buông ra, ngồi dậy cầm lấy điện thoại gọi thức ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!