Nếu Ngô Ca xuyên sách cùng cô, còn trở thành người đại diện trâu bò nhất của Giải trí Du Tinh, lợi hại như trước đây, quả thực là tốt nhất.
Nhưng tại sao anh ta lại không quen biết cô? Đúng rồi, cô ngay lập tức nhớ tới, sau khi cô xuyên sách đã thay đổi diện mạo, rất có thể Ngô Ca không quen biết cô, nhưng không sao, miễn là cô có thể làm việc với Ngô Ca một lần nữa thì cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
"Cô Thẩm, cô có thể xem qua hợp đồng kế hoạch này của chúng tôi một chút, nếu cô hài lòng, chúng ta sẽ ký hợp đồng." Nói xong liền đưa một phần hợp đồng thật dày cho Thẩm An An xem.
Thẩm An An nhận lấy hợp đồng, trong lòng nghĩ, Lục Tu Viễn để cô ký hợp đồng với Giải trí Du Tinh, như vậy tài nguyên có thể cho cô nhất định là tốt nhất, cho nên trong phần hợp đồng này, nhất định không có điều khoản hợp đồng làm cô khó xử, nhưng cô vẫn xem lại hợp đồng này một lần nữa.
Hợp đồng quả thật không có vấn đề gì, cô vốn nên lập tức đồng ý, cô không dám hoàn toàn tin tưởng Lục Tu Viễn, nhưng cô nguyện ý tin tưởng người trước mắt này. Dù sao trước kia khi ở trong giới giải trí, chính là anh một lòng bảo vệ cô, dẫn dắt cô từ một người mới nhỏ bé trong giới giải trí tới diễn viên gạo cội rồi sau này trở thành ảnh hậu, cô không phải trải qua nhiều thất bại và đen tối như vậy, vẫn được bảo vệ rất tốt, phần lớn đều là công lao của Ngô Ca, cô tin tưởng vào năng lực của anh ta.
Có điều cũng không thể lộ ra vẻ quá nóng vội, nhỡ ra chỉ là một người tương tự, cũng không phải là người đó? Cho nên Thẩm An An suy nghĩ một chút về quyết định, nói với Ngô Thành Kiệt: "Tôi muốn về nhà xem kỹ một chút, suy nghĩ kĩ hơn, ba ngày sau sẽ trả lời cho anh được không?"
"Đương nhiên có thể." Ngô Thành Kiệt không có ý kiến, đây vốn là công việc ông chủ sắp xếp cho anh, nếu có thể ký hợp đồng với Thẩm An An đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu cuối cùng Thẩm An từ chối, đây cũng không phải là vấn đề của anh, anh đã rất cố gắng rồi.
Hai người nói chuyện với nhau một chút, Ngô Thành Kiệt lại nói với cô một ít ý tưởng của anh. Thẩm An An nghe trình bày và vị trí của anh, giống Ngô Thành Kiệt năm đó như đúc, điều này làm cho Thẩm An An càng thêm hoài nghi anh rốt cuộc có phải là Ngô ca năm đó hay không.
Cuối cùng hai người nói chuyện với nhau coi như thuận lợi, Thẩm An An đồng ý sẽ trở về suy nghĩ thật kỹ, mau chóng trả lời anh.
Khi rời khỏi quán cà phê, Ngô Thành Kiệt cuối cùng cũng xử lý xong công việc này.
Thẩm An An trở về nhà, nhớ tới năm đó khi gặp Ngô ca, lúc đó cô và bà nội sống nương tựa lẫn nhau, trong nhà nghèo vô cùng, ngoại trừ xinh đẹp, cũng không có quá nhiều năng khiếu, cũng bởi vì ba mẹ nợ nần bỏ trốn, suýt nữa bị chủ nợ đem đi bán, lúc ấy cô thậm chí muốn chết, dao cũng đã chuẩn bị sẵn, chỉ thiếu người đòi nợ để đồng quy vu tận. Cuối cùng là Ngô ca cứu cô, đưa cô vào giới giải trí, chậm rãi trả hết nợ, nhớ tới Ngô ca đối xử tốt với cô như vậy, Thẩm An An rất muốn báo đáp anh.
Có lẽ cô có thể đồng ý hợp đồng này. Thẩm An An khép lại hợp đồng, trong lòng nghĩ như vậy.
Buổi chiều lúc Lục Tu Viễn tan ca trở về, mở cửa đi vào phòng, thấy trong phòng vậy mà lại không có người, một mảnh vắng vẻ.
Anh nhớ tới đêm qua hai người không thoải mái, nhất thời trong lòng hoảng hốt một chút, cất cao giọng kêu một tiếng: "An An!"
"Em ở đây." Thẩm An An nghe thấy tiếng ồn ào, vội vàng đáp một tiếng.
Nghe được giọng nói từ phòng bếp truyền tới, cuối cùng Lục Tu Viễn mới thở phào nhẹ nhõm, cất bước đi vào trong phòng bếp.
Trong phòng bếp, Thẩm An An đang đưa lưng về phía anh đứng trước cái tủ bếp, trên người mặc tạp dề của bé heo Bội Kỳ, đang rửa nước hầm củ sen.
Lục Tu Viễn sải bước đi lên phía trước, vươn tay từ phía sau ôm lấy Thẩm An An, ngửi được mùi hương ngọt ngào truyền đến từ người cô, cúi đầu hôn lên sườn cô một cái.
Thẩm An An cảm thấy hôm nay anh đặc biệt dính người, có chút kỳ quái, nghiêng đầu nói: "Làm sao vậy?"
Lục Tu Viễn đè xuống kinh hoảng trong lòng, phải biết rằng lúc anh vừa mới vào phòng, nhìn thấy trong phòng không có ai, nhớ tới đêm qua hai người không vui, còn tưởng rằng Thẩm An An mất hứng rời đi, cũng may cô còn ở đây, anh mới yên lòng.
Có điều những lời này Lục Tu Viễn lại không dám nói ra miệng, chỉ là yêu thương cọ xát cổ cô nói: "Anh muốn em."
Người đàn ông này thật là, vừa về nhà liền trêu chọc cô!
Thẩm An An dùng khuỷu tay chống đỡ anh, hờn dỗi nói: "Đáng ghét."
Lục Tu Viễn nhân cơ hội lại cúi đầu hôn lên má cô một cái, thấp giọng nói: "Anh thật sự rất muốn em."
Lục Tu Viễn dùng thanh âm hơi khàn khàn ở bên tai cô dụ dỗ nói: "An An, em mau thương anh đi."
Ôi chao, tôi là mẹ của ai thế này, người này tự dưng giống như đứa con nít *bán thảm làm nũng, người bình thường căn bản chịu không nổi, người nên bán thảm là cô mà phải không?
*bán thảm: ý chỉ ăn vạ
Thẩm An An cãi anh: "Anh đừng không biết xấu hổ như vậy được không? Tốt xấu gì anh cũng là tổng giám đốc trị giá hàng tỷ. Có chút bộ dạng tổng giám đốc được không?"
Lục Tu Viễn cũng mặt dày, thổi khí vào lỗ tai cô: "Ở trước mặt người mình thích thì có gì xấu hổ không? Anh chỉ biết là anh muốn. Muốn thì không buông tay. Không cần phải xấu hổ!"
Chậc, khẩu khí bá đạo không biết xấu hổ này, thật đúng là tổng tài bá đạo thuần chất!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!