Lục Tu Viễn cười khẽ một tiếng, đổi giày ở cửa rồi đi.
Thẩm An An chạy lại gần cửa sổ nhìn về phía bãi đỗ xe dưới lầu, một lúc sau, cô thấy một chiếc xe Bentley màu đen từ gara ngầm đi ra, cô liếc mắt một cái liền nhận ra đó là xe của Lục Tu Viễn.
Mãi cho đến khi cô thấy xe của Lục Tu Viễn phóng đi không còn thấy tăm hơi, Thẩm An An mới quay người trở về.
…
Sau khi Thẩm An An thu dọn đồ đạc, cô lái xe ra khỏi cửa, trở về căn nhà trước đây cô ở, trước khi Từ Hiểu Lộ đến, cô vào nhà đóng gói một số đồ có giá trị.
Đồ đạc trong phòng vẫn như trước lúc cô rời đi, dù sao Tưởng Hồng Mai cũng không dám động vào đồ của cô.
Ngay sau đó Từ Hiểu Lộ đã đến. Nhìn thấy Thẩm An An cất đồ vào thùng, cô ấy nhanh chóng bước tới giúp đỡ: "Chị An An, để em."
Thẩm An An nói: "Đây là một số tài liệu, chị sẽ cất chúng đi trước, còn quần áo thì đóng gói lại, chờ công ty chuyển nhà đến, là có thể dọn ra ngoài."
Từ Hiểu Lộ gật đầu: "Đúng là nên làm như vậy."
Hai người bắt đầu thu dọn đồ đạc, hai người mới vừa cất đồ vào trong thùng, cái nào cần thu dọn thì thu dọn, người của công ty chuyển nhà đã đến, tất cả đều là những người khỏe mạnh, dọn đồ rất nhanh nhẹn, không bao lâu đã giúp Thẩm An An dọn đồ xuống lầu để cho lên xe.
"Đi đến biệt thự Duyệt Dung." Thẩm An An đưa địa chỉ cho người của công ty chuyển nhà, để họ phụ trách đem đồ tới.
Thẩm An An cùng Từ Hiểu Lộ lái xe đi, chuẩn bị cùng nhau trở về biệt thự Duyệt Dung.
Từ Hiểu Lộ nhìn thấy xe của cô thì ngạc nhiên la lên: "Chị An An, chị mới mua xe à, trông thật là đẹp."
Thẩm An An cười: "Xe này không phải do chị mua."
Từ Hiểu Lộ chớp chớp mắt: "Đó là xe của ai vậy ạ?" Nói xong cô bé bất tri bất giác nói: "Là xe của anh Lục mú cho chị sao?"
Thẩm An An gật đầu.
Từ Hiểu Lộ liền nghĩ, cô còn nhớ rõ ngày cô rời đoàn phim là buổi sáng, cô gọi điện thoại cho Thẩm An An, kết quả là Lục Tu Viễn nghe, còn nói anh sẽ đưa Thẩm An An về nhà, hóa ra là mấy ngày nay, vốn dĩ Thẩm An An không có ở nhà, thì ra là ở chỗ của Lục Tu Viễn.
Nghĩ đến đây, Từ Hiểu Lộ cô đột nhiên phát hiện mình đã biết một chuyện khó tin, đó là Thẩm An An và Lục Tu Viễn ở chung, cô lo lắng Thẩm An An sẽ không có chỗ ở, nhưng thật sự là bản thân cô phản ứng chậm quá mà, Lục Tu Viễn rất quan tâm tới Thẩm An An, sao có thể để Thẩm An An không có chỗ ở được, rõ ràng là Lục Tu Viễn đã sớm sắp xếp đâu vào đấy rồi.
Từ Hiểu Lộ đi theo Thẩm An An lên xe, sờ cái này sờ cái kia, nhìn nơi này nhìn nơi kia, vô cùng vui mừng: "Chị An An, anh Lục tặng cho chị cái xe đẹp quá."
"Cũng tàm tạm thôi." Thẩm An An cảm thấy không phải xe mình mua, cũng bình thường.
Từ Hiểu Lộ nói: "Cái gì mà tàm tạm a, rõ ràng là rất tốt, xe này rất đắt đó chị."
Thẩm An An nhớ tới những chiếc xe trong gara nhà Lục Tu Viễn, mỗi một chiếc so với chiếc xe này còn xa hoa hơn, chiếc này chỉ là chiếc rẻ nhất. Nếu để Từ Hiểu Lộ thấy, không khéo còn hét lên ấy chứ!
Thực ra Từ Hiểu Lộ chưa kịp hét lên vì mấy chiếc xe sang ấy, thì đã hét lên khi nhìn thấy nhà của Lục Tu Viễn rồi.
Từ Hiểu Lộ dạo qua một vòng từ trên xuống dưới trong nhà: "Wow, phòng ở này thật to, trang hoàng trang trọng, anh Lục trúng vé số hay là trong nhà đào được quặng vậy."
Thẩm An An nghĩ tới gia thế của Lục Tu Viễn, nghiêm túc nói: "Ừm, nhà anh ấy đúng là có quặng thật."
"Nhà anh ấy thật sự có quặng?" Từ Hiểu Lộ kinh ngạc, mở to hai mắt, ngón tay vòng quanh phòng ngủ vẽ một vòng nói: " Em nhớ rõ nhà anh ấy trước kia điều kiện rất kém, trước kia chị còn nói với em rằng khi anh ấy học đại học, học phí không đủ, toàn dựa vào tiền đi làm thêm để trang trải phí sinh hoạt, sau này vất vả lắm mới thi đậu nghiên cứu sinh, lấy được học bổng toàn phần, sau đó làm dự án với thầy giáo cũng có thêm trợ cấp, mới trôi qua một thời gian ngắn, anh ấy cũng mới đi làm không bao lâu, chắc được một năm? Ngay cả thăng chức tăng lương cũng không thể nào lập tức có nhiều tiền mua nhà to như vậy, em nghe nói nơi này không phải có tiền là mua được đâu. Anh ấy lấy đâu ra quặng? Là đào quặng trong nhà mà phất lên trong một đêm sao?"
Từ Hiểu Lộ đến bây giờ còn chưa biết thân phận thật sự của Lục Tu Viễn, Thẩm An An cũng không nói với cô ấy, cô nàng nhìn căn phòng lớn ở trước mắt, lại nghe được lời Thẩm An An nói, lúc sau liền tự động bổ não tưởng tượng ra việc Lục Tu Viễn đào được mỏ vàng mà một đêm phất lên như chong chóng.
Thẩm An An bị trí tưởng tượng khoa trương của Từ Hiểu Lộ chọc cười: "Trí tưởng của em cũng khoa trương quá đi."
"Chẳng lẽ không phải sao?" Từ Hiểu Lộ chớp chớp mắt, tò mò nhìn Thẩm An An.
Thẩm An An sắp xếp một chút, nhớ tới thân phận thật sự của Lục Tu Viễn: "Kỳ thật so với lời em nói cũng không khác bao nhiêu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!