Thẩm An An sững sờ mất hai phút mới phản ứng lại câu nói này của anh là ý gì, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt đỏ bừng, tức giận nói: " Đáng ghét, không biết xấu hổ."
Giọng cười đắc ý của Lục Tu Viễn vang lên từ đầu dây điện thoại bên kia.
"Em đang nói chuyện nghiêm túc." Thẩm An An nhấn mạnh.
Lục Tu Viễn cũng nói theo: "Anh cũng đang rất nghiêm túc."
"Anh mà còn như thế này em sẽ không thèm để ý đến anh nữa." Thẩm An An dọa dẫm, nhưng giọng điệu nghe chẳng có chút gì giống dọa dẫm, lại giống như làm nũng hơn.
Lục Tu Viễn càng cười to hơn.
"Em tắt máy đây." Thẩm An An không nhịn được nữa, muốn tắt điện thoại.
"Đừng tắt!" Lục Tu Viễn ở đầu bên kia chặn lời cô.
Thẩm An An bĩu môi, giả vờ không vui nói: "Sao vừa nãy anh còn cố ý trêu em."
Lục Tu Viễn dùng giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành cô: " Bởi vì em đáng yêu."
Ôi mẹ ơi, người sến súa như này, trái tim nhỏ chịu không nổi rồi.
Thẩm An An nở nụ cười nhẹ, trong ánh mắt toát lên sự vui vẻ, nhẹ nhàng nói: "Anh lại trêu em."
"Anh nói thật." Lúc này giọng của Lục Tu Viễn đã nghiêm túc hơn nhiều rồi, như thể nói điều này rất nghiêm túc, anh thật lòng rất thích cô.
"Được rồi." Thẩm An An cười càng tươi hơn: " Thôi được rồi, Em tin lời anh nói là sự thật. Anh cũng rất đẹp trai!"
Cuối cùng cô không quên khen Lục Tu Viễn một câu, không thể lúc nào cũng là anh tán tỉnh cô, cô cũng phải thả thính ngược lại.
"Cảm ơn lời khen của em." Lục Tu Viễn không khiêm tốn một chút nào, đương nhiên vốn dĩ anh rất đẹp trai, cũng không cần phải khiêm tốn.
Hai người nói chuyện điện thoại sến súa một lúc, cho đến khi thư kí Dương quay lại nhắc Lục Tu Viễn đã đến giờ họp rồi, Lục Tu Viễn mới miễn cưỡng nói với Thẩm An An: "Anh có việc cần xử lý, phải tắt máy rồi."
"Vậy anh đi làm việc đi." Thẩm An An ngoan ngoãn, giống như cư dân mạng đã nói, hãy là một người bạn gái hiểu chuyện, đừng làm phiền anh lúc làm việc.
"Ngoan." Cuối cùng Lục Tu Viễn lại một lần nữa dỗ cô rồi mới tắt điện thoại.
Thẩm An An không nhịn được liền cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, tâm trạng vô cùng tốt.
Cô đang chuẩn bị đút điện thoại vào túi, lúc này mới nghĩ ra cô và Lục Tu Viễn nói lan man một lúc, những điều nên nói hay không nên nói đều nói hết rồi, nhưng cuối cùng vấn đề quan trọng nhất là tối nay ăn gì lại chưa bàn đến.
Bỗng nhớ đến lời của Lục Tu Viễn "Nấu không ngon cũng không sao, em chịu trách nhiệm làm cho anh lo lắng là được rồi!"
Trong tiềm thức Thẩm An An hơi lo lắng, nhìn ra xung quanh, rõ ràng Lục Tu Viễn không ở cạnh cô, nhưng dường như cô lại cảm thấy hơi thở mạnh mẽ của Lục Tu Viễn.
Haz, hình như cô đã trúng tiếng sét ái tình của Lục Tu Viễn rồi.
Hơn 10 phút sau, Thẩm An An về đến căn hộ của Lục Tu Viễn ở biệt thự Duyệt Dung.
Cô dùng vân tay để mở cửa, sách túi đi vào nhà, để túi lên giá đựng đồ ở cửa, thay dép xong và đi vào bếp.
"Không biết trong nhà còn gì ăn không?" Thẩm An An mở tủ lạnh ra xem, trong tủ lạnh chỉ có 2 quả cà chua, 1 miếng thịt bò và một quả trứng, ngoài ra không còn đồ gì khác.
Còn đang muốn nấu một bữa thịnh soạn để cảm ơn anh, mà đồ gì cũng không có, không bột đố gột nên hồ!" Thẩm An An không tìm thấy thêm đồ gì khác trong tủ lạnh, lại mở tủ ra xem, ngoài một ít gia vị, chỉ còn lại một nửa số mì.
"Thôi được rồi." Thẩm An An nghĩ một lúc, trong nhà không có nhiều nguyên liệu, tài năng nấu nướng của cô cũng không tốt, nấu cơm ra cũng chưa chắc ngon, hay là làm cái gì đơn giản một chút, lên mạng đặt mua ít đồ về nhúng lẩu, như vậy muốn ăn cái gì cũng có.
Thế là, Thẩm An An lôi điện thoại ra, đặt trên mạng vài món ăn tươi, đều là đồ cô và Lục Tu Viễn thích ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!