Đạo diễn rất vừa lòng với kiểu tạo hình này của Thẩm An An, tạo hình rất phù hợp với yêu cầu, bàn tay vung lên nói mọi người bắt đầu làm việc.
"Cô từ trước mặt đi tới, đây là con đường nhiều ngôi sao lấp lánh, cô là người rực rỡ chói sáng nhất, đi đến vị trí này, cô dường như nghe được ai ở phía sau gọi mình, cô tiêu sái quay đầu lại, trong phút chốc có hàng vạn ánh hào quang chiếu qua, tựa như ở trên thảm đỏ, vô số ánh đèn chiếu đến trên người cô, cô giơ tay mỉm cười sáng chói, trong nháy mắt hạ gục tất cả mọi người." Đạo diễn vừa dẫn Thẩm An An đi xem, vừa nói qua yêu cầu quay chụp một lần.
Thẩm An An nghe xong cười gật đầu nói: "Tôi nhớ kỹ rồi."
"Chúng ta bắt đầu thôi." Đạo diễn vỗ vỗ tay, mọi người đều có vị trí và công việc riêng, một tiếng "Action!" Buổi quay chính thức bắt đầu.
Thẩm An An đứng trước màn ảnh, bắt đầu từng bước từng bước đi về phía trước, cô giống như đang đặt mình bước trên con đường đầy sao, dưới chân là thảm đỏ, chung quanh là truyền thông vây xem, vô số ánh đèn lóe ra không ngừng, một cuộn phim khiến cô trở nên xinh đẹp, phía sau truyền đến một tiếng "Thẩm An An nhìn qua đây", cô theo bản năng quay đầu lại, hướng về phía tiếng nói của người nọ, lộ ra nụ cười sáng lạn, môi đỏ mọng tươi đẹp, chói lọi, cô là ngôi sao đẹp nhất trên thảm đỏ...
Một ngày quay chụp rất thuận lợi, nhiếp ảnh gia La Sâm rất thích Thẩm An An, ông ta khích lệ: "An, cô là nữ ngôi sao đẹp nhất trong số những người tôi từng chụp qua."
Thẩm An An mím môi cười, cảm ơn sự khích lệ của La Sâm.
La Sâm đem ảnh mà ông ta chụp cho Thẩm An An xem, Thẩm An An đặc biệt thích một tấm nên hỏi La Sâm: "Tôi rất thích bức ảnh này, có thể để cho tôi cất giữ được không?"
"Chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc thì sẽ không sao." La Sâm đáp ứng yêu cầu của Thẩm An An, hai người trở thành bạn tốt, La Sâm gửi vài bức ảnh cho cô.
Thời gian không còn sớm, Thẩm An An hoàn thành công việc chuẩn bị rời đi, La Sâm mời cô ăn cơm, Thẩm An An quơ quơ điện thoại trong tay nói: "Thật xin lỗi, bạn trai tôi đang đợi tôi cùng ăn cơm ở nhà."
La Sâm nghe thấy cô uyển chuyển cự tuyệt, đành thôi.
"Hẹn gặp lại." Thẩm An An vẫy tay, nói tạm biệt với các nhân viên khác rồi trực tiếp rời khỏi, ngồi trên chiếc xe Volkswagen Touareg Lục Tu Viễn cho cô, lái xe quay về biệt thự Duyệt Dung.
Đỗ xe dưới bãi đỗ dưới biệt thự, Thẩm An An xuống xe đi thang máy lên lầu, đi tới trước cửa, vừa mới nhấc chân vào phòng thì thấy Lục Tu Viễn mặc áo sơ mi, quần tây, trên sống mũi còn mang theo cái kính, bộ dáng vô cùng nhã nhặn bại hoại đứng trong phòng khách.
"Em đã về rồi à." m thanh Lục Tu Viễn trầm thấp dễ nghe, giống như tiếng đàn cello thuần hậu say lòng người.
Khuôn mặt Lục Tu Viễn thanh tú soái khí, cái mũi cao thẳng, đường cong lưu loát tới cằm, giờ phút này còn mang kính mắt, không hiểu sao lại lộ ra hơi thở cấm dục.
Lúc này anh mang áo sơ mi trắng, cúc áo mở hai nút, mơ hồ lộ ra da thịt màu lúa mạch, rất gợi dục, rất hấp dẫn.
Một người lại có thể xuất hiện cùng lúc hai khí chất khác nhau nhưng không ngờ lại hài hòa quỷ dị, làm cho Thẩm An An ngây ngẩn cả người.
Hai cảm giác lý trí và sợ hãi đồng thời xuất hiện khó có thể lựa chọn, nghĩ rằng anh rất mê người, cũng rất ngon miệng, giống như là muốn đi lên cắn cho một cái. Sợ hãi chính là anh có bộ dáng thần tiên cấm dục, giống như là rất cao lãnh, không để người không đáng vào trong mắt, nếu cô khiến anh dính bụi trần nhất định sẽ phạm vào tội ác tày trời.
Thẩm An An vẫn đứng ở đó nhìn anh không hề động đậy, mặt Lục Tu Viễn khẽ nhúc nhích: "Trên mặt anh có gì sao? Em nhìn anh như thế làm gì?"
Thẩm An An đâu còn tâm tư chối bỏ, cuối cùng dục vọng chiến thắng lý trí, giống như con chim vui mừng ôm lấy Lục Tu Viễn, nhìn ánh mắt Lục Tu Viễn phát ra ánh sáng: "Hôm nay sao anh đẹp trai như thế?" Rất mê người a!
Lục Tu Viễn không nghĩ rằng Thẩm An An đột nhiên bổ nhào qua đây, lúc cô bổ nhào qua, anh lùi vài bước mới có thể đứng vững.
"Em sao vậy... Làm sao thế?" Sao lại cảm thấy như là bị trúng tà?
Thẩm An An ngửa đầu cười với anh: "Bởi vì anh đẹp trai, nên em bị mê hoặc."
Thẩm An An làm nũng rất đáng yêu, Lục Tu Viễn buồn cười ôn nhu: "Mị lực của anh lớn như vậy cơ à, bạn gái xinh đẹp của anh cũng bị mê hoặc."
"Đúng vậy đúng vậy." Thẩm An An gật đầu, tay nhỏ kéo áo sơ mi của anh, giả vờ ép hỏi nói: "Nói, anh mặc như vậy là để quyến rũ em sao?"
Lục Tu Viễn cúi đầu nhìn cô, đôi đồng tử màu đen phản chiếu hình dáng cô, khóe miệng nhếch lên, cố ý nói: "Không phải, anh không có, em đừng nói lung tung."
Thẩm An An thổi phù một tiếng cười, nghĩ thầm rằng mặc kệ anh vậy, kiễng chân hôn Lục Tu Viễn một cái: "Phần thưởng của anh."
Lục Tu Viễn chớp mi: "Chút này sao đủ?"
"Em là, đừng..." Thẩm An An muốn chạy, kết quả bị kéo trở về, bàn tay to của Lục Tu Viễn giữ cái gáy cô, cúi người hôn lên môi cô.....
Sau đó Lục Tu Viễn ôm Thẩm An An lên lầu, lúc cô bị đè nặng trên giường, bỗng nhiên trong đầu Thẩm An An nghĩ đến, đêm nay Lục Tu Viễn mặc như thế chính là cố ý hấp dẫn cô, anh sao có thể có dáng vẻ cấm dục a, anh căn bản là mặt người dạ thú!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!