Trời ơi, buổi tốt, thực là câu dẫn người quá đi!
Mặc dù là ăn thì cứ ăn, nhưng lại cảm thấy người này sao lại trở về đúng lúc thế.
Thẩm An An cúi đầu liếc mắt nhìn mì cà chua nấu trứng mà mình chưa động đũa, trong lòng không muốn nhưng lại nói với Lục Tu Viễn: "Anh ăn đi, em chưa đụng đũa."
"Anh sẽ không khách khí đâu." Lục Tu Viễn kéo ghế ngồi xuống, dưới ánh mắt lưu luyến và chăm chú của Thẩm An An, anh cầm lấy đũa rồi gắp một ít bỏ vào miệng.
Lục Tu Viễn ngẩng đầu nhìn Thẩm An An, bình luận: "Ăn ngon lắm."
Thẩm An An nhấp môi: "Anh không phải đang ở tiệc rượu sao?" Sao lại quay trở về rồi?
Lục Tu Viễn nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, đôi đũa trong tay dừng lại, giương mắt nhìn Thẩm An An mở to đôi mắt ở đối diện, ánh mắt đen trắng lóe ra ánh sáng, làm cho người ta luyến tiếc.
"Anh nhận được điện thoại của em, lo lắng em ở nhà một mình sẽ sợ hãi, nên quay trở về." Lục Tu Viễn nghiêm túc nói, hình như là thật sự lo lắng cho cô.
Thẩm An An nói: "Em cũng không phải là trẻ con, sao lại sợ hãi, anh cũng quá xem thường em rồi."
Lục Tu Viễn khóe miệng nở một nụ cười, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người cô, giọng nói mang theo chút trêu chọc: "Nhưng anh nghe thấy nơi này có giọng nói đáng thương của người nào đó, thật sự anh không yên lòng, vội vàng bảo lái xe đưa anh quay về."
Lúc ấy anh ở tiệc rượu, bị người của Doãn gia lôi kéo nói chuyện, anh cũng không kiên nhẫn xã giao với họ, vừa đúng lúc nhận được điện thoại của Thẩm An An, lo lắng cô ở nhà một mình cho nên nói với chủ tiệc rượu, lấy cớ quay về.
Lục Tu Viễn nói cô đáng thương, Thẩm An An liếc anh một cái, tuyệt đối không thừa nhận mình chịu ủy khuất mà lộ vẻ đáng thương: "Em không có, anh nghe nhầm."
Mặc kệ thế nào, tuyệt đối sẽ không thừa nhận, trên thực tế cô sẽ không vì anh trở về mà có suy nghĩ gì, trong nội tâm vẫn phân mọi chuyện rõ ràng.
Lục Tu Viễn đoán được cô sẽ trả lời như vậy, khẽ cười một tiếng: "Đúng, em không có."
Thẩm An An xấu hổ trừng mắt, không để ý đến anh, đứng lên quay về phòng bếp: "Em đi nấu mì."
Bỏ lại Lục Tu Viễn, cô đi vào phòng bếp.
Lục Tu Viễn cúi đầu buồn cười, lấy đôi đũa tiếp tục ăn, tay nghề của Thẩm An An quả thật không tồi, so với trước kia còn tốt hơn rất nhiều.
Thẩm An An nhanh chóng nấu thêm một chén khác bưng ra, Lục Tu Viễn cũng đã ăn gần xong.
"Anh muốn ăn nữa không?" Thẩm An An ngồi ở mép bàn, hỏi Lục Tu Viễn ở đối diện.
"Không cần, anh no rồi." Lục Tu Viễn ăn xong, trong bát đã sạch sẽ, hương vị rất ngon.
"Vậy em ăn." Thẩm An An cúi đầu lấy đũa bắt đầu ăn.
Cô mở cái miệng nhỏ ăn, Lục Tu Viễn ở đối diện ngồi nhìn cô, ánh mắt ôn nhu cưng chiều, thấy một ít nước canh rơi ra, anh nâng tay lấy khăn giấy đưa cho cô.
Thẩm An An ngẩng đầu lên, nhận lấy khăn giấy: "Cảm ơn..."
Nhưng mà Lục Tu Viễn lại duỗi tay nắm lấy tay cô, thân mình hơi nghiêng về trước, ánh mắt dừng trên mặt Thẩm An An, động tác cực kỳ ôn nhu lau vết bẩn trên miệng cô, động tác nhẹ nhàng say đắm, giống như đang đối xử với bảo bối.
Lại trêu nữa!
Thẩm An An đỏ mặt, cuống quít cúi đầu ăn, che giấu biểu hiện trên gương mặt, tim càng đập nhanh hơn.
"Anh đi rửa bát." Ăn xong, Lục Tu Viễn chủ động thu dọn chén đũa đi rửa.
Thẩm An An đứng ở cửa sổ xem cảnh đêm, thuận tiện tiêu hóa.
Lục Tu Viễn từ phòng bếp đi ra thì thấy Thẩm An An mặc váy trắng đứng trước cửa sổ, gió đêm thổi vào, mái tóc và váy dài của cô cũng bị lay động, làn váy nhẹ bay trong gió đêm, lưng áo buộc quanh cái eo mảnh khảnh, trong nháy mắt, Lục Tu Viễn cảm thấy cô giống như muốn bay lên trời.
Sau đó Lục Tu Viễn đi đến bên cô, ôm cô từ phía sau, cằm nhẹ nhàng cọ cọ vào cô, cúi đầu, âm thanh cất giấu tình ý: "Không muốn bay đi à."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!