Chương 34: (Vô Đề)

"Cái đó, cái đó…." Thẩm An An hoảng sợ, Lục Tu Viễn ở trước mặt thật nguy hiểm, cô nói gần nói xa với anh: "Hay là chúng ta trở về trước đi."

Cô muốn chạy trốn, khi muốn mở cửa xe bên kia để xuống xe, không may lại bị Lục Tu Viễn bắt được tay giữ lại, cuối cùng cũng không thể chạy thoát được rồi.

Dường như Lục Tu Viễn rất cố chấp với câu hỏi vừa rồi, anh cong môi lên truy hỏi Thẩm An An: "Em còn chưa trả lời anh."

Không gian trong xe đủ rộng để Thẩm An An có thể ngồi một mình, nhưng lúc này có thêm một Lục Tu Viễn cao lớn, không gian trong xe đột nhiên trở nên chật hẹp hơn, Thẩm An An không còn chỗ nào để trốn, chỉ có thể cắn răng nói: "Anh, anh là bạn trai của em, anh và La Nguyệt đương nhiên là không giống nhau rồi, cô ấy chỉ là bạn tốt của em mà thôi, hoàn toàn không thể so sánh với anh được."

"Hoàn toàn không thể so sánh được với anh." Câu nói này đã thỏa mãn được mong muốn độc chiếm trái tim Thẩm An An của Lục Tu Viễn, anh chỉ muốn mình là người tốt nhất trong trái tim Thẩm An An thôi. Trước đây La Nguyệt từng tuyên bố cô ấy là kim chủ của Thẩm An An, điều này thực sự khiến anh trở tay không kịp, làm cho anh không lấy được hảo cảm ở trước mặt Thẩm An An, anh thầm hít một hơi thật sâu, cũng may là Thẩm An An đã quan tâm anh hơn rồi, trong lòng anh cũng có thể thoải mái hơn nhiều rồi.

"Ngoan!" Lục Tu Viễn cúi người hôn lên môi Thẩm An An, khóe mắt mang theo ý cười, giống như là nhận được giải thưởng lớn vậy, tâm trạng anh cũng tốt hơn trước rất nhiều.

Thẩm An An nhìn sắc mặt của anh, nhân cơ hội nói: "Em đói rồi, chúng ta về nhà đi."

Nói rồi, bụng cô thật sự đang réo lên thật, kêu cũng thật đúng lúc, khiến người ta phải tin rằng cô thực sự đói rồi, mà không phải là cô đang viện cớ nữa.

"Được rồi, chúng ta về nhà ăn cơm." Khi tâm tình Lục Tu Viễn tốt, rất dễ nói chuyện, anh kéo tay Thẩm An An xuống xe, đưa Thẩm An An về nhà.

Khi về đến nhà, Lục Tu Viễn lấy điện thoại di động ra gọi đồ ăn ngoài, anh còn nhớ vừa rồi Thẩm An An nói với anh là muốn ăn bít tết và mì Ý.

"Ngoài bít tết và mì Ý, em còn muốn ăn gì khác không?" Lục Tu Viễn cầm lấy điện thoại di động, vừa chọn món vừa hỏi Thẩm An An.

Thẩm An An ngồi trên ghế sô pha cách anh một hai mét, suy nghĩ một chút rồi nói: "Em muốn ăn kem nữa, em muốn một hộp lớn."

"Được rồi, anh mua cho em một hộp kem." Lục Tu Viễn đưa tay bóp lấy gò má phồng lên của cô, sau đó cười và tiếp tục đặt hàng qua điện thoại.

Thẩm An An không quên nhấn mạnh ở bên cạnh, em muốn một hộp kem lớn. Nhưng Lục Tu Viễn không quan tâm cô.

Nhàm chán. Thẩm An An mím môi, cầm điện thoại di động đi đến bên cạnh chơi game.

Lục Tu Viễn nhìn cô, xoay người đi vào trong phòng làm việc, hai phút sau lại bước ra, đôi chân dài bước vài bước đi đến trước mặt Thẩm An An, trong tay anh cầm một món đồ màu bạc sáng bóng đung đưa trước mặt cô.

Thẩm An An vốn đang đánh một con boss, đột nhiên nhìn thấy trước mặt có một thứ màu bạc đung đưa, cô muốn bảo Lục Tu Viễn đi ra, nhưng nhìn kỹ một chút thì lại a lên một tiếng rồi nhanh chóng đặt điện thoại di động sang bên cạnh, không thèm quan tâm đến boss nữa, cô đưa tay lên muốn lấy chiếc chìa khóa xe mà Lục Tu Viễn đang cầm.

Lục Tu Viễn đưa tay lên, tránh khỏi tay của Thẩm An An, anh giữ cách mặt cô không xa rồi lại lắc lắc, rõ ràng là thấy được nhưng không lấy được, treo cô như một cây củ cải lớn.

Thẩm An An liếc nhìn Lục Tu Viễn, khuôn mặt người đàn ông đang cười nửa miệng, rõ ràng là anh cố ý làm như vậy mà.

"Anh không cho thì thôi." Thẩm An An ngồi lại trên ghế sô pha, có chút bực bội cầm điện thoại di động lên, cô tàn nhẫn điều khiển nhân vật trong trò chơi, dùng dao lớn chém mấy con quái vật nhỏ, cảm thấy những con quái vật nhỏ đó đều là Lục Tu Viễn, một đao rồi lại một đao, không chút thương tiếc nào.

Lục Tu Viễn dùng ngón tay cọ cọ vào mũi cô, tiến đến đến trước mặt cô, đùa cợt nói: "Mới như vậy mà đã tức giận rồi sao?"

Thẩm An An "hừ" một tiếng, không thèm để ý đến anh, ai bảo anh cho rồi lại không cho chứ, thật đáng ghét mà!

Lục Tu Viễn đưa tay nắm lấy cằm của cô, từ bên cạnh kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại, nhìn bộ dạng tức giận của cô và nói: "Chìa khóa xe cho em, em không thể cảm ơn anh chút sao."

Thẩm An An cũng nhanh chóng đáp lại, ngọt ngào nói: "Cám ơn anh A Viễn."

Nghe vậy Lục Tu Viễn nhướng mày, hiển nhiên là không hài lòng với lời cảm ơn như chiếu lệ của cô, anh thở dài nói: "Em như vậy thật là không có thành ý gì cả."

Thẩm An An đột nhiên cảm thấy những lời này nghe rất quen tai, hình như cô cũng từng nói điều này với Lục Tu Viễn rồi, quả nhiên Lục Tu Viễn chính là một người lòng dạ đen tối mà, những chuyện như vậy anh cũng nhớ và trả thù cô mọi lúc mọi nơi nữa chứ.

"Vậy anh muốn như thế nào mới cảm thấy là có thành ý đây?" Thẩm An An bất lực nhìn anh.

Đôi mắt thâm thúy của Lục Tu Viễn quét qua khuôn mặt cô, cô vẫn bất lực, rõ ràng là anh càng bất lực hơn.

Nhưng sau đó là chính như vậy, những lợi ích mà anh nên có anh vẫn muốn có.

Lục Tu Viễn nghiêng khuôn mặt tuấn tú đến trước mặt Thẩm An An, ám thị rất rõ ràng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!