"Em không đến nhà anh, em phải về nhà." Từ khi ngồi lên chiếc xe Bentley màu đen của Lục Tu Viễn rời khỏi bãi đỗ xe của khách sạn, cho đến lúc xe chạy về hướng căn biệt thự Duyệt Dung của Lục Tu Viễn, Thẩm An An vẫn cố gắng ngọ nguậy đấu tranh.
Đi tới nhà của Lục Tu Viễn, chẳng khác nào như đưa dê vào miệng cọp, cô có thể thấy được cảnh mình bị Lục Tu Viễn ăn sạch không còn một mẩu, anh anh anh…, cô còn lâu mới muốn!
Lục Tu Viễn đang dùng điện thoại trả lời email, ngẩng đầu, thản nhiên nhìn cô một cái, giọng nói dịu dàng dễ nghe: "Em muốn về nhà nào? Có phải căn phòng nhỏ mà em thuê? Điều kiện ăn ở quá kém, môi trường sống cũng không tốt, không nên ở."
"Dù có không tốt nhưng em cũng đã ở đó được mấy tháng, em thích chỗ đó, em ở quen rồi." Thẩm An An trả lời một cách hùng hồn.
"Em chắc chắn là muốn ở đó?" Lục Tu Viễn lại hỏi một lần nữa, khuôn mặt tuấn tú rất nghiêm túc hỏi: "Thật sự là em cảm thấy chỗ đó tốt hơn nhà của anh?"
"Đúng vậy đúng vậy đúng vậy!" Thẩm An An phát bực: "Nhà vàng nhà bạc còn thua xa cái ổ chó của em."
"Ổ chó của em?" Lục Tu Viễn buồn cười nhìn cô, ánh mắt nhìn cô giống như là đang nhìn một chú cún nhỏ.
Thẩm An An ngẩn người một chút, vội vàng phản ứng lại, nhanh chóng nói bổ sung: "Em không phải có ý đó, em chỉ muốn dùng thành ngữ để hình dung thôi."
"Ừ" Lục Tu Viễn gật đầu, đồng ý với cách nói của cô.
Thẩm An An thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói tiếp: "Có thể cho em về không? Thật sự em rất muốn về nhà."
Lục Tu Viễn giống như suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu "ừm" một tiếng: "Có thể."
Trên mặt Thẩm An An liền lộ ra một nụ cười, nghĩ thầm, rốt cục cũng thoát được một kiếp, buổi tối sẽ không bị Lục Tu Viễn đè ép.
Kết quả không đợi cô hoan hô ra tiếng, chợt nghe Lục Tu Viễn cười nói: "Anh sẽ ở nhà em cùng với em."
"Hả?" Thẩm An An sững sờ, ngạc nhiên nhìn anh, khoa tay múa chân nói: "Không được, nhà em điều kiện ăn ở kém, môi trường sống cũng không tốt, anh ở làm gì? Anh ở sẽ không phù hợp đâu? Không tốt bằng biệt thự Duyệt Dung của anh đâu!"
Cô cảm thấy mình nói rất có lý, đây là sự thật hiển nhiên, một bên là khu nhà biệt thự mới xây sang trọng đắt tiền, người ở đó không giàu có thì cũng có địa vị cao quý, người bình thường không thể nào mua được, một bên lại là khu nhà ở đã được xây trên mười năm, rất cũ nát, điều kiện ăn ở kém, môi trường sống không tốt, cơ sở hạ tầng đều tệ, so sánh với khu biệt thự đắt tiền kia như trên trời với dưới đất, với thân phận của Lục Tu Viễn hiện giờ mà đi ở chỗ đó, thật sự không phù hợp.
Nhưng Lục Tu Viễn dường như không để ý, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, cưng chiều nói: "Em ở chỗ nào anh sẽ ở chỗ đó, chỉ cần có em anh ở chỗ nào cũng sẽ cảm thấy thoải mái, dù cho nhà có cũ kỹ hay chật hẹp cũng không quan trọng, cũng không phải anh chưa từng ở nơi như vậy, bây giờ ở tiếp vẫn được."
"... " Thẩm An An bị Lục Tu Viễn thuyết phục đến nỗi không cách nào trả lời được, trước kia anh đã sống ở đó, sống ở...
Được rồi, Thẩm An An nhận thua, cô không thể nói lại anh, cô không có tài ăn nói giỏi như anh, không có sự xảo quyệt của một thương nhân.
Thẩm An An gục đầu xuống, miễn cưỡng chấp nhận, cúi đầu nói: "Anh muốn ở thì ở thôi."
Nghe cô nói như vậy, khóe miệng Lục Tu Viễn nhân lúc Thẩm An An không thấy khẽ cong lên một chút, trên gương mặt rất vui vẻ.
"À, An An, anh phải nhắc nhở em một chút, nếu anh ở nhà em, chính em cũng biết, khu nhà em bảo vệ không tốt, nếu mỗi ngày chúng ta ra ra vào vào, chẳng may bị người ta chụp hình, quan hệ sẽ bị công khai, như vậy phải làm sao bây giờ?"
"Cái gì?" Thẩm An An hoảng sợ ngẩng đầu lên: "Không được! Không thể công khai!"
"Ồ, vậy sao?" Lúc Thẩm An An ngẩng đầu lên, Lục Tu Viễn đã nhanh chóng giấu đi nụ cười trên khóe miệng, còn rất nghiêm túc nhìn cô.
Thẩm An An kiên quyết lắc đầu: "Không được, không được, anh không được ở nhà của em."
"Ừ." Thẩm An An gật đầu đồng ý lời của cô, lại nói tiếp: "Nếu anh muốn gặp em thì phải làm sao bây giờ? Nhất định anh sẽ đến thăm em, không đến mỗi ngày thì cách ngày cũng phải đến, không dám chắc một ngày nào đó sẽ bị paparazzi chụp ảnh." Không chụp thì anh vẫn có thể tìm người chụp.
"Em nghĩ sao?" Lục Tu Viễn giống như một đứa bé ngoan chờ nghe ý kiến của Thẩm An An.
"... " Thẩm An An cảm thấy bối rối, cô cũng không biết nên làm sao bây giờ?
Lục Tu Viễn nhìn thấy cô bị khó xử, giả vờ tốt bụng nói ra ý kiến của mình: "Ở nhà em không thuận tiện, điều kiện bảo vệ không tốt, lúc nào cũng có thể bị paparazzi phát hiện, không bằng em dọn qua biệt thự Duyệt Dung ở với anh, rất nhiều phòng, mỗi người ở một phòng, còn có phòng chiếu phim và phòng tập thể thao, em có thể xem bất kỳ bộ phim nào mà em thích, hoặc muốn tập thể thao đều được, hơn nữa điều kiện khu nhà cũng tốt lắm, bảo vệ chuyên nghiệp, paparazzi muốn vào cũng không vào được, càng đừng nói tới muốn chụp ảnh, như vậy chẳng phải rất tốt sao?"
Thẩm An An nhìn Lục Tu Viễn, cảm thấy anh nói rất có đạo lý, nhưng cô cũng cảm thấy có điều gì không đúng.
"Đừng do dự." Lục Tu Viễn sờ sờ đầu cô, ôm cô vào trong lồng ngực, nói với cô: "Hãy đến biệt thự Duyệt Dung ở đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!